Quan Lộ Thương Đồ

Chương 43 : Ác danh rửa không sạch

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Trần Phi Dung không quay đầu lại, đáp:



- Tôi không tránh bạn, đây vốn là chỗ ngồi của tôi.



Trần Phi Dung nghiêng người ngồi xuống, giả vờ cầm sách trên bàn lên, không nhìn Trương Khác nữa. Trần Phi Dung ngũ quan sinh động, nhìn ở bên cạnh đẹp như một pho tượng, mi dài, sống mũi thẳng, bờ môi rất đẹp, hồng hào mọng nước, cái cổ trắng vẽ lên đường uốn lượn tuyệt đẹp kéo tới tận cổ áo, làm người ta khao khát muốn thấy quang cảnh bên trong.



Dù mặc y phục rất bình thường, nhưng chẳng hề hao tổn dung nhan của cô.



- Mình tên Trương Khác.



Trương Khác thấy thấy Trần Phi Dung đưa tay lật sách có hơi run run, tựa như hoảng sợ, không ngờ mình để lại ấn tượng xấu như thế trong lòng cô bé:



- Mình chỉ muốn nói cho bạn biết mình là Trương Khác, Khác trong giữ đúng bổn phận...



Nghe câu này, đột nhiên Trần Phi Dung lấy sách che mặt, gục xuống bàng, bờ vai rung rung, tự hồ đang khóc, Trương Khác giật mình, không thấy hành vi của mình có gì quá đáng.



- Bạn sao có thể như thế được nhỉ, ỷ vào trong nhà có quyền thế là có thể bắt nạt người khác à, nhất định muốn Trần Phi Dung phải yêu bạn mới được sao?



Cô gái bàn trên quay ngoắt đầu lại, hung dữ nhìn Trương Khác, lộ ra hàm răng đeo niềng.



Chắc Trần Phi Dung bị Triệu Ti Minh quấy rối tới sợ rồi, cho nên mới có phản ứng kịch liệt như thế, so với đám học sinh im lặng khác, nữ sinh niềng răng tuy hiểu lầm mình, nhưng đáng quý, có chính nghĩa.



Trương Khác cười với niềng răng:



- Mình tên Trương Khác, có hứng thú làm bạn không?



Lời Trương Khác làm tiếng khóc Trần Phi Dung ngừng lại, niềng răng thì lườm y một cái, hiển nhiên không cảm thấy có hứng thú với tên "ác nhân" này.



Trương Khác nhún vai cười, nghĩ phải tìm Triệu Ti Minh, triệt để đánh tan tơ tưởng của hắn với Trần Phi Minh, nhớ mang máng hắn ở năm thứ hai lớp số sáu, tới trước phòng học hắn dạo mấy vòng mà không thấy.



Nhất Trung là trường trọng điểm của Hải Châu, khác với Nhị Trung, Tam Trung, dám đánh nhau trước mặt mọi người chỉ có học sinh có quyền có thế, học sinh bình thường khó khăn lắm mới đỗ được vào Nhất không dám tùy tiện vi phạm quy định trường học, không ai dám ra tay trượng nghĩa.
- Có phải là ngoại tình đâu, chị là chị Hứa Tư của em, người khác nhìn thấy thì có sao?



Hứa Tư học được cách đối phó với những lời trêu ghẹo của y rồi, đó là ngó lơ.



Mặc dù tuy nói nhà phòng đơn, nhưng vệ sinh bếp núc đủ cả, đẩy cửa đi vào, Hứa Tư giao tài liệu cho Trương Khác, đem thức ăn vào bếp hâm nóng. Tài liệu đều là sơ yếu lý lịch của người tới ứng tuyển, điện thoại ở văn phòng reo suốt ngày, riêng nghe điện thoại làm Hứa Tư ù cả tai.



Trương Khác đứng dựa vào cửa ngắm nhìn cô, Hứa Tư vén tóc ra đằng sau, lộ ra cái tai còn mang vết hằn ống nghe.



Trương Khác nhớ ra phải đưa tiền cho Hứa Tư trước, tránh tới lúc cô đi lại quên:



- Em bỏ 400 đồng vào túi của chị...



- Sao để cậu bỏ tiền được?



Hứa Tư vội bỏ tay trên nồi ra, muốn ngăn y.



Trương Khác cười hăng hắc, chặn ở cửa phòng bếp không cho Hứa Tư ra, Hứa Tư đưa tay muốn đẩy, bị y nắm lấy cổ tay:



- Văn phòng phẩm không phải là có thể lừa được.



- Cũng không thể dùng tiền của cậu, tôi sẽ nghĩ cách.



Hứa Tư vùng vẫy, nhưng không khỏe bằng Trương Khác, thành ra cứ như đang dựa vào lòng y, đành lùi lại đằng sau.



- Dù sao cũng do em kéo chị vào, đương nhiên em phải chịu trách nhiệm.



Trương Khác nhìn cô, Hứa Tư vào phòng đã bỏ cái kính to xuống, bộ dạng xấu hộ, kiều diễm vô cùng:



- Coi như chị làm công cho em.