Quan Lộ Thương Đồ

Chương 436 : Lâu rồi không làm việc tốt

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


Trương Khác nhìn thấy cảnh tưởng ngoài hội trường hơi cẳng thẳng, ra hiệu cho Tô Tân Đông chú ý.



Tô Tân Đông mau chóng nhận ra nhân viên ĐTH TW đang tranh chấp với phóng viên các báo, truyền hình khác.



Ái Đạt không giơ biển, vậy không phải là đối tượng tuyên truyền của ĐTH TW nữa, phóng viên ĐTH TW không cần quấy rầy hắn lâu.



Chớp mắt cái hắn đã hiểu ý Trương Khác, Tô Tân Đông nói:



- Xin lỗi, bụng tôi rất đói, chắc sáng sớm chưa ăn thứ gì, chuyện phỏng vấn có thể để sau không?



Không ngờ Tô Tân Đông lấy cớ đau đói từ chối phỏng vấn, làm hai phóng viên ĐTH TW ngớ ra rất lâu, Tô Tân Đông thu dọn đồ xong vẫn chưa tỉnh lại.



Tô Tân Đông rất phóng khoáng đưa tay ra nói:



- Hi vọng các vị phóng viên viết vài lời hay cho Ái Đạt...



Triệu Hải Chu đưa hai phần tài liệu cho họ:



- Đây là tài liệu về công ty chúng tôi, mong hai vị chịu khó xem qua...



Hai phóng viên mở túi hồ sơ ra, thấy trừ một sấp giấy còn có một cái phong bì, hiểu ý nói:



- Được, chúng tôi sẽ nghiêm túc xem tài liệu của quý công ty.



Đám phóng viên bên ngoài vừa thấy ba người Tô Tân Đông đi ra, từ thì gạt nhân viên ĐTH TW qua một bên, ùa tới bao vây lấy Tô Tân Đông.



- Xin hỏi ông có phải là Tổng giám đốc Tô của điện tử Ái Đạt không?



Tô Tân Đông tựa như hoàn toàn quên mất vừa rồi kêu đói bụng, miệng giữ nụ cười thân thiết nói:



- Vâng tôi chính là Tô Tân Đông.



Rồi chọn một vị trí tốt, cố gắng để có thật nhiều phóng viên vây quanh mình.



- Xin hỏi giám đốc Tô, tôi nhìn thấy suốt cả buổi sáng Ái Đạt không giơ biển, điều này khác rất xa dự liệu của giới truyền thông trước cuộc cạnh tranh. Không biết nguyên nhân là vì sao?



- Ái Đạt có phương án tuyên truyền quảng cáo định sẵn cả năm, cuộc canh tranh buổi sáng rất náo nhiệt, nhưng có chỗ không khớp với kế hoạch Ái Đạt định ra, nên buổi sáng tôi đành nhắm mắt dưỡng thần. Vì đại hội này, tối qua tôi hưng phấn không ngủ được, đáng nhẽ muốn ngủ một giấc cơ, nhưng như thế thì thất lễ quá...



Tô Tân Đông cười ha hả, làm phóng viên xung quanh cũng cười theo.



Thân là phóng viên, tố dưỡng nghề nghiệp là moi tin, nếu dễ dàng bỏ qua Tô Tân Đông như thế, hóa ra thành phóng viên đại nhân của ĐTH TW hết sao?



- Có phải Ái Đạt không giơ biển là do chuyện ông Lưu Minh Huy nhảy sang Khoa Vương không?



- Tôi thừa nhận ông Lưu là giám đốc trình độ năng lực cao, nhưng ông ta rời đi không ảnh hưởng chút nào tới Ái Đạt, cũng không gây tổn thất gì. Ái Đạt không thể vì một bộ phận người mà bỏ kế hoạch cả năm...



Tô Tân Đông bình tĩnh đáp:


Tạ Vãn Tình và Lưu Hải Yến đợi đám Trương Khác tới ăn cơm.



Đth TW không keo kiệt một bữa cơm không cho, Đàm Hi Tùng trước khi đi đã đánh tiếng với phục vụ, Trương Khác tới chọn một bàn ở chỗ hẻo lánh, bảo Lưu Hải Yến và Triệu Hải Chu ghé đầu tới:



- Ăn cơm xong hai người giúp tôi làm một trò xấu.



Tạ Vãn Tình ôm đầu, đến thua sự thẳng thắn của Trương Khác.



- Vì làm người Tạ gia đau lòng, em có thể làm mọi chuyện.



Trương Khác mặt mày rất thiếu nghiêm túc nói:



- Năm ngoái chúng ta đoạt được Tiêu Vương còn đàm phán với ĐTH TW, hai người len lén tiết lộ ra cho tôi, đừng để người thật thà bị thiệt.



Tạ Kiếm Nam đương nhiên không thể ném ra 350 triệu vì 5 giây quảng cáo, chắc chắn hắn biết cuộc đàm phán của Ái Đạt năm ngoái qua Lưu Minh Huy, chuẩn bị đầy đủ mặc cả với ĐTH TW.



Đth TW cũng chuẩn bị đưa những đoạn quảng cáo thứ yếu khác ra bù đắp, nhưng nơi này thêm nơi khác ít, Khoa Vương thêm thì 12 doanh nghiệp kia sẽ ít đi, ít nhiều ra sao phải xem trình độ đàm phán của các bên.



Trương Khác chỉ sợ các doanh nghiệp khác không biết tình hình chân thực, nên bảo Lưu Hải Yến, Triệu Hải Chu lén truyền tin tức ra, để bọn họ tranh với Khoa Vương.



Khi Tạ Kiếm Nam tự cho rằng tin tức bí mất có được từ Lưu Minh Huy lại thành bí mật ai ai cũng biết, không biết mặt hắn thế nào! Lúc này không thể tới trước mặt hắn nói thẳng bí mật ra, thật đáng tiếc.



Đại hội tiêu vương lần thứ ba của ĐTH TW thành công huy hoàng, vị trí của Đàm Hi Tùng hẳn mau chóng thành quả đào mật ai ai cũng thèm, làm như thế cho dù truyền tới tai cô ta chắc cũng không có vấn đề nhiều lắm.



Có điều gây phiền phức cho người khác là chuyện thiếu đạo đức, cố gắng không để người khác biết thì hơn.



Nghe Trương Khác sai hai người kia lén lút đi làm trò xấu, Tạ Vãn Tình chỉ lườm y một cái, từ lúc Tạ Kiếm Nam lôi kéo đám Lưu Minh Huy sang vào đúng lúc quan trọng, cô hoàn toàn không dung tình với bọn họ được nữa.



Nếu chẳng phải vô tình thấy nhân viên tiêu thụ của Ái Đạt đi cùng Tạ Chiêm, nếu chẳng phải vì nhận ra Lưu Minh Huy tâm tư bất ổn, thì lúc này điện tử Ái Đạt sẽ vô cùng thảm, cho dù đã biết trước, phòng thị trường vẫn rẫn hỗn loạn, chỉ trong 5 ngày, Dương Vân đã phải chạy đi cấp cứu khu Hoa Nam ba lần.



Đối phương đã muốn dồn mình vào đường cùng, nếu vẫn nể nang thì không phải là rộng lượng mà là ngu xuẩn.



Buổi chiều chỉ cạnh tranh thời gian quảng cáo thứ yếu, Trương Khác không cần ở lại đây nữa, nhưng đám Lưu Hải Yến, Triệu Hải Chu không có nhiều thời gian rảnh tiếp đám Trương Khác, đi hưởng thụ bữa cơm do ĐTH đặc biệt chuẩn bị cho họ.



Trương Khác vừa ăn vừa nói với Tô Tân Đông:



- Hiện mạng lưới tiêu thụ của Khoa Vương còn yếu, một tháng mới tiêu thụ được một vạn chiếc, với không gian lợi nhuận thế này, lượng tiêu thụ của Khoa Vương phải đạt trên 10 vạn mới cân bằng được chi phí. Bọn chúng nhất định sẽ mau chóng nâng cấp mạng lưới tiêu thụ. Còn chúng ta, giữ vững mạng lưới tiêu thụ là một bước quan trọng, Khoa Vương nhất định sẽ nhắm vào điểm này, chúng ta cẩn chuẩn bị trước, chỉ cần bọn chúng không chiếm được mạng lưới tiêu thụ của chúng ta, bọn chúng sẽ gặp khó khăn...



Tô Tân Đông rất tán đồng với phán đoán của Trương Khác:



- Mạng lưới tiêu thụ không phải có thể khai thác vô hạn chế, Khoa Vương không cướp được của chúng ta, ắt đi cướp của doanh nghiệp khác, đồng thời bọn chúng sẽ học chúng ta thu tiền đảm bảo, nếu không tài chính lưu động của bọn chúng rất thiếu hụt. Tôi thấy sau đại chiến quảng cáo, sản nghiệp đầu đĩa sẽ mau chóng chuyển sang cuộc chiến sinh tồn.



- Đây là xu thế tất yếu thôi, chỉ có Ái Đạt mau chóng suy sụp, nhường ra một miếng bánh lớn, mới làm cục diện này không xuất hiện.



Trương Khác cười khì khì:



- Tiếc quá, đã nhiều năm rồi tôi không làm việc tốt.