Quan Lộ Thương Đồ

Chương 441 : Bí mật không truyền ra ngoài

Ngày đăng: 00:08 22/04/20


- Cười gì mà đắc ý thế hả?



Hứa Tư dọn dẹp đống báo bửa bộn trên bàn, thấy y cười rất quỷ dị, tò mò hỏi.



Trương Khác tất nhiên không nói suy nghĩ xấu xa của mình ra, khoanh chân ngồi nhìn Hứa Tư dọn dẹp phòng.



Hứa Tư quấn mái tóc dài lên, dùng một kẹp tóc màu tím cặp lại, cúi người thu dọn, cặp mông tròn căng chặt dưới lớp quần cà phê, lộ rõ sự đàn hồi mê người, Trương Khác do dự không biết có nên đưa chân ra chạm vào mông cô cảm thụ một chút hay không.



Hứa Tư mặc trang phục nhẹ mùa thu, tư thế gập người này càng làm đường nét thêm mê đắm, không biết ông trời tốn bao nhiêu tâm tư tạo ra được một giai nhất như thế.



Trương Khác rất muốn bế cô lên gác khinh bạc một phen, có điều nhìn nụ cười trên mặt của cô làm động lòng ngây ra, cho dù chỉ là việc làm rất nhỏ, cũng có thể cảm thụ được cô bỏ hết tâm y của mình vào đó, tình cảm ấy làm Trương Khác thấy hổ thẹn vì suy nghĩ vừa nãy, Hứa Tư xứng đáng được nam nhân toàn tâm toàn ý yêu thương, còn mình quá đa tình.



- Nhìn gì thế?



Hứa Tư quay đầu lại, thấy Trương Khác nhìn mình ngây ngất, nở nụ cười ôn nhu tận xương cốt.



Áy náy chỉ thoáng qua thôi, Trương Khác nuốt nước bọt:



- Có thể suy tính đêm nay tăng ca không?



- Không được.



Hứa Tư má đỏ ửng, vẻ thẹn thùng dưới ánh nắng ban mai mang sự dụ hoặc vô hạn:



- Tôi bảo với ba mẹ là về nhà nghỉ ngơi rồi, làm gì có chuyện tăng ca.



- Thế à...



Trương Khác âm thầm tính toán, đầu tiên là phải gọi điện sai Phó Tuấn đi làm chuyện khác:



- Lần này chị về không thể tính là nghỉ ngơi nữa, em tính rồi, trước tháng 12 em không rời khỏi Hải Châu được, nên mời cả Tôn Thượng Nghĩa, Cát Minh Đức tới Hải Châu luôn không? Đại hội nhà phân phối phải đông mới có thanh thế.



- Hay là tôi về Hong Kong một chuyến mới họ.




- Bí mật không truyền ra ngoài, một là tránh người khác mô phỏng. Chúng ta không tuyên truyền, các doanh nghiệp đầu đĩa khác phải rất lâu mới ý thức được vấn đề, người tiêu dùng sẽ chỉ biết sản phẩm của Ái Đạt tốt, ấn tượng của người tiêu dùng rất quan trọng cho Ái Đạt sau này.



Trương Khác giải thích:



- Một nguyên nhân nữa là giống như người ta hay nói đấy, vừa muốn làm điếm lại muốn bia trinh tiết, cái công năng này là để phối hợp với đĩa lậu, mà theo tiêu chuẩn đạo đức thương nghiệp chúng ta phải tích cực ngăn chặn đĩa lậu mới đúng.



- Ăn với chả nói, gái nọ gái kia cái gì.



Tạ Vãn Tình cau mày lại:



Trương Khác cười ngượng ngịu:



- Ý chung là bí mật không truyền ra ngoài.



Dương Vân nghiến răng nói:



- May tên khốn kiếp Lưu Minh Huy xéo sang Khoa Vương rồi, nếu không làm sao giữ bí mật được.



Trương Khác vỗ vai hắn:



- Hội đồng quản trị đã nghiên cứu, kế hoạch khích lệ cuối năm sẽ cho cả chủ quan cấp một hai vào, khả năng mỗi người không được nhiều lắm, nhiều thì một hai trăm vạn, ít thị ba bốn chục vạn, nhưng đây không phải điều quan trọng nhất. Phải tin tưởng tương lai Ái Đạt càng rực rỡ hơn, một số chuyện, chỉ lưu truyền hội đồng quản trị chúng ta. Có điều anh có thể nói cái này ra cỗ vũ người dưới...



Dương Vân phấn chấn ngay, Tương Vi bĩu môi cười:



- Cho chút mật là lên tinh thần ngay, sao vừa rồi nói chuyện lại như mất phiếu gạo thế?



- Ngàn dặm bôn ba vì chữ tài mà.



Dương Vân thản nhiên thừa nhận:



- Nói thực lòng, nếu tên họ Lưu đó không bất nghĩa đến thế, tôi cũng không hận hắn. Nghe nói trước khi hắn từ chức Khoa Vương đã gửi vào tài khoản của hắn 80 vạn... Tôi có nên thông qua ai đó tiết lộ ra ngoài không?