Quan Lộ Thương Đồ
Chương 465 : Kỳ nghỉ thoải mái
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Trong nhà Tạ Vãn Tình có hai giúp việc, một theo Chỉ Đồng tới tỉnh thành, còn lại một người hôm trước có việc xin nghỉ phép về Tân Thái rồi.
Buổi tối, Tạ Vãn Tình sang giúp Trương Khác sắp xếp tủ quần áo, Trương Khác nằm trên giường nhìn ngắm một hồi, gọi:
- Chị Vãn Tình.
- Ừ?
Tạ Vãn Tình quay đầu lại, gần đây hai người ở bên nhau, Trương Khác luôn gọi thẳng tên cô, nên lúc này thấy hơi lạ.
- Em mấy ngày rồi không tắm, người hơi hôi... Chị tới ngửi xem.
- Chân em bị bó bột không chạm vào nước được...
Tạ Vãn Tình ngồi xuống giường, đặt một tay lên ngực y, trong phòng chỉ bật đèn chỗ gần tường ngoài, như thế bóng người sẽ không chiếu lên rèm cửa:
- Em muốn hưởng thụ cảm giác người ta tắm cho chứ gì?
Đưa tay vào chăn nhéo thịt non trên đùi y:
- Em mơ đi! Nhìn chân em ấy, đó là báo ứng.
Trương Khác cười hăng hắc:
- Vậy chị lấy nilong bọc chân em lại, rồi gác chân lên ghế ngoài bồn tắm là được.
Tạ Vãn Tình chịu không nổi Trương Khác kỳ kèo liền làm theo, Trương Khác khoan khoái nằm trong bồn tắm hưởng thụ bàn tay mềm của Tạ Vãn Tình kỳ cọ trên người.
Tạ Vãn Tình còn sợ Trương Khác nghịch nước làm ướt quần áo của mình, liền thay một bộ váy ngủ quai đeo, áo ngủ lụa mềm khoe hết đường nét hoàn mỹ của bầu vú, trước ngực lộ ra cả khoảng trắng muốn cùng khe vú sâu hun hút, mép váy chỉ che tới đùi, Tạ Vãn Tình ngồi xuống, y có thể nhìn thấy một phần quần lót tơ.
Hạ thân Trương Khác tất nhiên không chịu nổi vươn lên chào hỏi cơ thể gợi cảm của Tạ Vãn Tình.
- Nhị ca vừa nói, Thịnh Hâm hôm qua đã đàm phán xong hợp tác với Hoa Đô, đồng ý bỏ ra 260 triệu mua một tầng tòa nhà Hoa Đô, mở siêu thị thứ hai của bọn họ trong tỉnh.
Cái thứ nhất tất nhiên là ở Tây Thành - Hải Châu.
Trần Tĩnh đứng xoay lưng lại với chiều gió mặc cho gió đông thổi tung mái tóc:
- Anh trước đó chẳng phải lo Thịnh Hâm nhân cơ hội này lần tới sao?
- Ừ anh hơi lạ.
Tạ Kiếm Nam dựng cổ áo lên che gió lùa vào cổ, đứng che gió cho Tạ Vãn Tình, sự chu đáo tinh tế khéo léo này luôn lấy được lòng các cô gái, nhưng hắn không biết Trần Tĩnh đi lên đây là để hưởng thụ cảm giác gió lộng bốn phía thổi vào người, nếu không cô gái sợ độ cao như cô lên lên đây làm gì:
- Diệp Kiến Bân thời gian qua nhàn nhã ở lại Hải Châu...
Diệp Kiến Bân ở lại Hải Châu mấy ngày là tranh thủ bầu bạn với Tôn Tĩnh Hương, Tạ Kiếm Nam không biết, tất nhiên cho rằng Diệp Kiến Bân ở lại bàn mưu tính kế với Trương Khác.
Trần Tĩnh hiểu điều đó, nhớ lại khuôn mặt đẹp trai mang nụ cười vô hại kia, không ngờ vì phanh xe quá mạnh mà trẹo chân, cô lại không kìm được nụ cười.
- Em cười gì đấy?
Tạ Kiếm Nam lấy làm lạ:
- Em có cười đâu.
Trần Tĩnh sờ khóe môi, có vài chuyện không thể giải thích, giải thích cũng không rõ được:
- Em đang nghĩ chuyện Thịnh Hâm tuy làm người ta khó nắm bắt, có điều bọn anh chẳng phải lo Thịnh Hâm nhân cơ hội khuếch trương sao? Hiện giờ thì tốt rồi, bọn họ mở một cái điêu thị lớn như thế, nếu vậy trong vòng một năm khó có hành động lớn khác.
- Ai mà biết bọn họ tính toán thế nào, có lẽ họ sợ mở rộng quá nhanh khiến quản lý, lưu thông vật tư, phục vụ hậu cần sẽ chịu áp lực rất lớn, bọn họ cần thời gian điều chỉnh.