Quan Lộ Thương Đồ
Chương 472 : Say rượu làm bậy
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Triệu Ti Minh đi vào cùng bọn họ, rất nhiều chuyện Triệu Cẩm Vinh không cho hắn biết, nhưng hắn không quá mưc ngu xuẩn, hắn đã ngồi ngoài văn phòng của cha cả đêm, mắt hơi sưng đỏ.
Triệu Cẩm Vinh yếu ớt ngồi xuống, ông ta không quên tháng trước gọi điện cho Chu Phú Minh xin đánh tiếng với ngân hàng kiến thiết cho vay 3000 vạn bổ sung vốn lưu động cho Cẩm Thành, số tiền đó ông ta ném vào Khoa Vương rồi.
Triệu Cẩm Vinh biết trong nước có chuyện không nghiêm túc thì nó chỉ như mắt muỗi, nghiêm túc thì nó là ngọn núi đè cho người ta thở không ra.
Dương Bá Tuấn lấy từ trong cặp ra một thư thúc giục, tỏ thái độ làm việc công đưa tới trước mặt Triệu Cẩm Vinh:
- Giám đốc Triệu, hãy viết giấy biên nhận cho tôi.
Triệu Cẩm Vinh đọc lý do thúc giục trả tiền trước thời hạn là: Dùng khoản vay trái quy định. “Lý do chó má, Chu Phú Minh đánh tiếng cho ngân hàng kiến thiết, số tiền này dùng vào việc gì ông ta chẳng lẽ lại không biết.”
Triệu Cẩm Vinh đưa mắt nhìn Cao Chí Hoa, chiếc đồng hồ đắt tiền trên tay hắn còn do mình đích thân đeo lên tay hắn vào tháng trước, hắn không thể chớp mắt cái đã trở mặt.
Dương Bá Tuấn trừng mắt nghiêm khắc nhìn Cao Chí Hoa.
Cao Chí Hoa cười khổ nói:
- Giám đốc Triệu đừng làm khó nhân vật nhỏ bị kẹp ở giữa như tôi... Cẩm Thành vay ở ngân hàng kiến thiết chúng tôi không phải mỗi khoản này.
Một câu này của Cao Chí Hoa làm Triệu Cẩm Vinh mất đi dũng khí kháng cự, chỉ cần rút khỏi Khoa Vương, ông ta vẫn giữ được Cẩm Thành, trở mặt, Cẩm Thành sẽ sập, không đáng cá chết lưới rách. Nhưng ông ta không cam tâm, không cam tâm làm hòn đá lót đường cho Tạ gia, để bọn chúng dẫm qua rồi lại ném xuống sông.
Triệu Cẩm Vinh cầm thư thúc giục xem lại lần nữa, rồi nói với Triệu Ti Minh:
- Con viết giấy cho giám đốc Dương...
Dương Bá Tuấn và Cao Chí Hoa không nói một lời thừa thãi, dù sao thường ngày bọn họ cũng được Triệu Cẩm Vinh đút cho không ít, cầm biên lai đóng dấu từ Triệu Ti Minh rồi rời đi.
Không bao lâu sau Tạ Hán Tĩnh gọi điện thoại tới, giọng ung dung như mọi việc nắm trong lòng bàn tay:
Trương Khác hơi ngán nói:
- Không chơi mấy trò nguy hiểm chứ?
- Chẳng lẽ uống không à, hay là anh muốn chuốc say tôi?
Tôn Tĩnh Mông cười khanh khách, giọng rất lả lơi:
- Nhóc con tâm tư không thuần khiết, yên tâm tôi chơi trò gì cũng rất công bằng, lại còn không hề chơi trò quá đáng, tôi sợ anh đi mách ba mẹ tôi ấy chứ.
- Rõ ràng là cô rủ tôi uống rượu.
Trương Khác nói đầy oan ức:
Hứa Tư từ công ty về, trên bậc thềm trước đại sảnh có rất nhiều người, trong vòng người có tiếng nhạc truyền ra, hình như là nhạc nhảy rumba, nhưng không nhìn thấy bên trong, chỉ thấy Phó Tuấn và Tôn Thượng Nghĩa đứng ở vòng ngoài cười rất tươi, còn giơ tay lên cao vỗ cùng với mọi người.
Hứa Tư cảm thấy tò mò, liền đi tới xem bọn họ đang làm gì.
Vừa mới thò đầu vào nhìn liền trố mắt: Tôn Tĩnh Môn đeo kính râm, đi dày cao gót đỏ chót, mặc dạ phục đen không tay, cổ trễ, cực kỳ gợi cảm đứng trước khoảng đất trống cùng một người ngoại quốc khí độ nho nhã nhảy múa tưng bừng.
Trương Khác thì vác cái chân bói bột ngồi ở một bên, dùng phấn trắng viết: Tiểu đệ chân tàn, nguyện dùng bốn thứ tiếng Trung Anh Nhật Pháp tiếp chuyện kiếm ăn. Gia tỷ mắt tật, có thể nhảy vũ điệu tiêu chuẩn xin tiền.
Phía dưới lại còn viết: Tất cả số tiền thu được đều hiến cho quỹ tàn tật.
Quan trọng là mấy chữ này còn viết bốn lần bằng bốn thứ tiếng Trung Nhật Anh Pháp.
Bên cạnh còn có nhân viên chung cư mặc đồng phụ ôm hòm quyên góp, có phóng viên chụp ảnh.