Quan Lộ Thương Đồ

Chương 479 : Đêm gió tuyết

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


- So đo với cả phụ nữ, đồ bủn xỉn.



Tôn Tĩnh Mông lấy ra chai Chivas:



- Chỉ còn lại nửa chai thôi, uống hết là tủ rượu trống rồi, quý khách có muốn hưởng thụ đãi ngộ đặc thù ở tệ quán không ạ?



- Thôi xin, giặc rượu khó phòng.



Từ khi Tôn Tĩnh Hương giao quán bar cho Tôn Tĩnh Mông, Diệp Kiến Bân rất ít khi qua đây, Trương Khác còn nhớ lần trước tới đây còn 7 -8 chai Chivas đỉnh cấp, chắc là Tôn Tĩnh Mông thường xuyên rèn luyện tửu lượng rồi.



Trương Khác nhìn thấy Lâm Băng và bạn trai thư sinh yếu đuối ở cùng một góc ôn bài, y và Lâm Băng giao tình hời hợt nên không muốn tới quấy rầy, hỏi Tôn Tĩnh Mông:



- Hai người khác đâu, sao hôm nay có mỗi cô?



- Về tập trung ôn thi rồi, mấy ngày nay đều không tới.



Lâm Băng luôn chuẩn bị thi nghiên cứu sinh, kỳ thi bình thường không làm khó được cô, chắc lúc này cùng bạn trai đang ôn thi nghiên cứu sinh. Hứa Duy, Lệnh Tiểu Yến dù có tới đây ôn bài cũng không thể ngồi yên bỏ mặc chuyền quán bar, nên ở nhà trọ ôn bài cho xong.



Phó Tuấn đi vào, nói với Trương Khác là Hứa Hồng Bá gọi điện thoại tới:



- Thầy Hứa sợ quấy nhiễu cậu nói chuyện với tỉnh trưởng Từ, đợi đến giờ mới gọi điện cho tôi.



- Sao thầy ấy biết tôi về?



Trương Khác vỗ đầu:



- Nếu thấy Hứa còn chưa ngủ thì anh lái xe tới gặp thầy ấy vậy.



- Thầy Hứa thích uống rượu, tôi đón thầy ấy tới uống rượu nhé?



Phó Tuấn kiến nghị:



- Cũng được.



Trương Khác nhìn Tôn Tĩnh Mông rót rượu vào hai cái ly, cười nói:



- Chúng ta uống hết mau đi, người sắp tới là con sâu rượu thực sự đấy, chỗ cô không còn rượu ngon như thế để chiêu đãi thầy ấy đâu.
Tuyết dầy thế này chắc Phó Tuấn lái xe cũng khó khăn, Trương Khác gọi điện cho hắn, quả nhiên xe đang nhích từng chút một trên đường, liền nói:



- Anh đưa thấy Hứa về nhà khách rồi cũng ở đấy luôn đi, không cần quay lại đón tôi nữa, tôi tự kiếm chỗ ngủ...



- Không phải anh muông ngủ ở phòng chúng tôi thật đấy chứ?



Tôn Tĩnh Mông ngạc nhiên nhìn Trương Khác.



- Cô tưởng tôi có cái gan đấy à?



Trương Khác giang tay ra:



- Đợi lát nữa đưa chìa khóa cho tôi, tôi ngủ tạm trong quán bar một đêm là được, cũng chẳng mấy tiếng nữa là tới trời sáng rồi.



- Vậy tôi còn về túc xá làm gì nữa.



Tôn Tĩnh Mông ôm cánh tay Trương Khác quay trở lại quán bar, hơi ấm điều hòa bên trong còn chưa tan hết, trong quán bar tối om, Trương Khác lấy di động ra, nương theo ánh sáng từ màn hình mò tới công tắc điện.



- Lại đây giúp tôi lấy rượu, chúng ta vào trong phòng bóng bàn uống, ở ngoài bất điều hòa tốn điện lắm.



Trương Khác bật cười, tài sản Tôn gia kế thừa ít ra cũng 600 triệu đô la Hong Kong, Tôn Tĩnh Mông từ nhỏ đã ăn sung mặc sướng, dù thủa nhỏ ở trong nước, điều kiện Tôn gia cũng cực tốt.



Năm xưa Tôn Thượng Nghĩa kết hôn với Cát Minh Ngọc là cuộc hôn nhân chính trị, cha của Tôn Thượng Nghĩa địa vị trong nước không hề kém Diệp Tổ Phạm, chỉ có điều Tôn gia ít người, không hình thành lên được mạng quan hệ phức tạp như Diệp gia.



Trương Khác bị tuyết lọt vào giày, lúc này ướt hết rồi:



- Giày tất ướt hết cả, chỗ này có dép cho tôi thay không?



- Vậy anh vào trước đi, chân phải của anh vừa tháo bột, đừng để bị lạnh.



Tôn Tĩnh Mông không quên chân Trương Khác chưa lành hẳn:



Trương Khác còn nhớ từ Tân Mai Uyển ra tuyết chưa rơi, tới ngõ Học Phủ tuyết tuy lớn nhưng mặt đường chưa đọng tuyết, không ngờ hai tiếng sau tuyết đã ngập quá mắt cá chân trồi.



Y vào phòng bóng bàn, bọn họ vừa rời đi, phòng chưa lạnh, Trương Khác ngồi xuống cởi giày tất ướt ra, để chân trần gác lên bàn.