Quan Lộ Thương Đồ

Chương 495 : Hai chú cháu

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Toàn bộ đất của Cẩm Thành, tổng quy mô tài sản đoán chừng hơn 1,5 tỷ. Mà tài sản cố định của Cẩm Thành không quá 500 triệu, đám Tạ Hán Tĩnh, Cát Minh Tín muốn nuốt lấy Cẩm Thành phải huy động tầm 1 tỷ mới nắm chắc.



Bất kể Chính Thái, Đại Nhã đều không thể rút ra khoản tiền lớn như vậy trong thời gian gần, chỉ có dựa vào Hằng Đại, nhưng Cát Minh Tin nắm 25% cổ phần của Hằng Đại, không thể tùy tiện quyết định.



Chỉ cần Hằng Đại có do dự, cơ hội sẽ rơi vào tay kẻ khác, lúc này đám Trương Tri Phi chỉ cần chuẩn bị sẵn sàng đợi thời cơ.



Một vài chi tiết không thể nói thấu triệt, Trương Khác nói:



- Hiện giờ chúng và Triệu Cẩm Vinh là chó cắn chó, chú chuẩn bị đi, đợi hai con chó bị thương hết nhảy vào nhặt thịt là được.



- Đương nhiên bọn chú thèm miếng thịt của Cẩm Thành, xong chuyện còn quá xa, chú nghĩ làm chuyện của mình là quan trọng nhất...



Trương Tri Phi lúc này mới chuyển sang chính đề:



- Bên ngõ Đan Tỉnh...



- Chờ, chờ đã...



Trương Khác ngửi ra mùi lạ:



- Chú không liên kết với người ngoài hại cháu mình đấy chứ?



Trương Tri Phi cười hăng hắc:



- Làm sao thế được.



- Cháu không tin...



Trương Khác gọi điện ngay cho Thiệu Chí Cương:



- Lão Thiệu, ở đây đấy? Tôi đang nói chuyện với chú tôi, anh có rảnh thì tới Tân Cẩm Viên...



- Được, được, được, tôi tới ngay, năm phút thôi.



Tiếng Thiệu Chí Chương hơi to, Trương Tri Phi cũng nghe rõ ràng.



Trương Tri Phi lắc đầu:



- Thằng nhóc này... Thôi thì đợi anh ta tới rồi nói vậy.



Thiệu Chí Cương đúng là tới ngay trong năm phút, biết Trương Tri Phi nói vấn đề Cẩm Thành cả tiếng rồi, chuyện của họ lại chưa nói, ngượng ngập lên tiếng:



- Tòa nhà Ngũ Lý Khê trong tay tôi chỉ ba tháng nữa thôi là xây xong, chỉ là không năm chắc tiền cảnh thị trường lắm, mấy ngày trước cùng chú cậu đi qua Tân Hải Thông, nghĩ tới Cẩm Hồ hiện giờ không ngờ còn rúc ở trong tầng 12 của Tân Hải Thông, cảm thấy có chút không xứng tầm.



Trương Khác cười lớn:



- Muốn Cẩm Hồ mua tòa nhà của anh chứ gì.
- Tới tìm cháu chỉ nói hai chuyện, cháu đều không thể tự quyết, vậy bọn chú tìm cháu làm gì?



Trương Tri Phi chán nản:



- Cũng không phải không có tác dụng nào, cháu có thể tiến cử Diệp Kiến Bân.



- Còn cháu?



Diệp Kiến Bân tất nhiên là đối tác cực kỳ có giá trị, nhưng đám Trương Tri Phi muốn kéo xuống nước nhất là Trương Khác.



- Cháu à?



Trương Khác từ chối:



- Cháu thì thôi đi, cháu nhiều việc lắm rồi, còn đang đau đầu đây, hơn nữa cháu là học sinh, nên lấy học tập làm việc chính, chuyện khác ít quan tâm thì hơn.



- Có cái kiểu nói lừa người thế này không hả?



Trương Tri Phi dở khóc dở cười:



- Nếu cháu khảng khái tặng cả ngõ cho Hứa Tư rồi, vậy bọn chú tìm Hứa Tư hợp tác cháu không ý kiến chứ?



- Cháu ý kiến gì?



Trương Khác giang tay:



- Chú thuyết phục được cô ấy là được.



- Vậy trước đó cháu có thể gọi điện cho cô ấy được không?



- Nếu sau này mọi người định có hành động âm hiểm gian trá sau lưng cô ấy thì đừng làm phiền cô ấy nữa.



- Đường đường chính chính làm người đâu phải không có được phú quý.



Hai năm quá Thiệu Chí Cương dần nhận ra, theo đuổi tài phú còn phải giữ được tài phú, chuyện nguy hiểm ít làm thì hơn.



- Vậy là được, tôi không xen vào.



Trương Khác gật đầu.



Có Trương Khác đảm bảo, Trương Tri Phi tất nhiên có lòng tin thuyết phục Hứa Tư, lập tức gọi điện thoại cho Hứa Tư ngay trước mặt Trương Khác:



- Tiểu Tư, cháu ở ở đâu thế? Cháu hỏi ta là ai à? Ta là chú cháu...



Trương Khác trố mắt, chú muốn lấy thân phận trưởng bối ra, cô ngốc Hứa Tư này quá nửa không dám từ chối, chú mình quá vô lại rồi, sao giống mình thế cơ chứ …