Quan Lộ Thương Đồ
Chương 510 : Cô Gái Tiếp Thị
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
- Vì sao không có con đường thứ ba?
Trần Tĩnh đột nhiên quay sang hỏi, Cát Ấm Quân đang định thể hiện thì cô nói ngay:
- Một phần cổ phiếu định hướng, một phần cổ phiếu công khai, dùng cả tiền mặt và cổ phiếu mua Ái Đạt không phải là con đường thứ ba à?
- À...
Cát Ấm Quân ngớ ra, đúng lúc này người được phỏng vấn trên TV cũng nói tới phương án của Trần Tĩnh, hắn chẳng cảm thấy xấu hổ, không phải là hắn không nghĩ tới, vừa rồi chẳng qua là vừa ngắm gái vừa vọt miệng nói thôi, đưa tay huých Tạ Kiếm Nam:
- Bà vợ nhà anh lợi hại thật, mấy năm đọc sách ở nước ngoài đúng là không uổng phí, rất nhiều cô gái đọc loại tin tức này là đau đầu.
Khinh thường phụ nữ là thói quen của Cát gia, Trần Tĩnh nghe Cát Ấm Quân nói thế thì khó chịu, nhưng không thể hiện ra.
Tạ Kiếm Nam cười nói:
- Nếu nói tới trò chơi vốn, Tạ gia chúng tôi còn có một quái thai, chưa tốt nghiệp cao trung tiền tiêu vặt đã cả chục triệu, luôn oán trách không có cơ hội thể hiện...
Nhớ tới Tạ Tử Gia, Trần Tĩnh nhoẻn miệng cười, có điều cô nhìn ra một vấn đề trong tin tức, nói với Tạ Kiếm Nam:
- Ái Đạt mượn thực nghiệp Gia Tín tiến vào thị trường ĐNÁ rất lâu rồi, nhưng so với hành động của họ ở trong nước thì phản ứng ở ĐNÁ quá chậm chạp, có phải bọn họ đặt hết tinh lực vào chuyện này rồi không?
Tạ Kiếm Nam nheo mắt lại, hắn cũng luôn nghĩ vấn đề này, chỉ là nghĩ không thấu.
- Chắc là thế này.
Thấy Tạ Kiếm Nam trầm ngâm, Cát Ấm Quân chộp ngay lấy cơ hội thể hiện:
- Bọn chúng nóng vội lao vào thị trường tư bản vơ tiền, cơ cấu đầu tư cùng nhà đầu tư Hong Kong chú trọng báo đáp ổn định, sách lược kinh doanh của bọn chúng phải đón ý đó... Huống chi thực lực của thực nghiệp Gia Tín quá kém, căn bản không thể so với điện tử Gia Tín, bọn chúng muốn dựa vào thực nghiệp Gia Tín khai phá thị trường ĐNÁ phải mạo hiểm rất lớn.
- Chậm chạp ở ĐNÁ, lại chủ động hạ mục tiêu thị trường trong nước, sách lược của bọn chúng quá bảo thủ.
Tạ Kiếm Nam gật gù:
- Nhưng bọn chúng bảo thủ, lại có lợi cho chúng ta.
"Nhưng mà phải nói kẻ nào phụ trách thị trường được đấy, kiếm được mấy cô em sinh viên trông ngọt hết sức." Trương Khác sợ nợ tình, không dám đụng chuyện thị phi nữa, nhưng mà liếc mắt thôi không thành vấn đề, liếc qua liếc lại thấy ngay Tô Nhất Đình, Hà Huyên đang ôm đống tờ rơi, vội quay ngay đầu đi vờ không nhìn thấy.
- Này, đừng có giả vờ không quen biết được không hả? Từ xa tít tôi thấy mắt cậu đảo loạn khắp nơi rồi.
Tô Nhất Đình đứng trước mặt Trương Khác:
- Chia sẻ giúp chúng tôi một phần nhiệm vụ...
Rồi không đợi y kịp ý kiến ý có nhét ngay một sập tờ rơi vào người y.
Làm gì có kiểu phát tờ rơi thế này? Trương Khác nhìn, lại còn là tờ rơi của Ái Đạt nữa chứ. Hà Huyền thì đầu óc còn nhớ cảnh Trương Khác nằm gối đầu lên giày ở quán bar 1978, cánh môi đỏ ướt át, đôi mắt sáng long lanh đều kìm nén nụ cười, nhưng khiến người ta nhìn lại tưởng cô thấy Trương Khác hưng phấn, thực ra không phải là thế.
Diệp Kiến Bân huých Trương Khác một cái, làm y thiếu chút nữa ngã xuống lan can:
- Tên nhóc cậu sao toàn quen biết các cô gái đẹp quá mức thế này, thật không còn lẽ trời nữa.
Trương Khác ngả vào phía lòng Hà Huyền, khó khăn lắm mới tóm được lan can ngồi vừng, nhưng làm Hà Huyền giật bắn mình theo phạt xạ nhảy ra bằng sau, bất kể làm thế có thể khiến cho Trương Khác ngã xuống mặt đường lạnh lẽo.
Trương Khác nghĩ:" Cô bé này thật tàn nhẫn, cách lớp áo dầy như thế thì đụng chạm chút có sao chứ?"
Trương Khác không thèm để ý tới Diệp Kiến Bân, xem đồng hồ hỏi Tô Nhất Đình:
- Giờ này các cô chưa về 1978 làm việc à?
Quán bar gõ Học Phủ khác với nơi khác, buổi chiều kinh doanh bình thường.
- Hả, bọn họ làm việc ở 1978 sao?
Diệp Kiến Bân cảm khái:
- Lâu lắm không tới đó rồi.
Có điều hắn dám chắc Trương Khác không dám tới 1978, nếu không Tôn Tĩnh Mông nhìn thấy y, thế nào cũng cười tới không làm được việc gì nữa luôn.