Quan Lộ Thương Đồ

Chương 517 : Hoàn khố kinh thành

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Bài hát của Ngũ Bách thì Trương Khác còn có tự tin, đây là món ruột của y, gần như có thể sánh ngang với ca sĩ gốc, nhưng Dịch Hinh lén nhập vào mã bài Rừng Na Uy rồi, hiển nhiên không dễ dàng tha cho y như vậy.



Trương Khác hát xong, quay đầu lại thấy Dịch Hinh muốn học người ta huýt sáo nhưng huýt không nổi, các cô gái khác thì vỗ tay rào rào, còn có một thanh niên đồ tây, đứng dựa ở phòng bao vỗ tay.



- Diêu Văn Thịnh, anh chạy tới đây làm cái gì?



Dịch Hinh trừng mắt lên:



- Vừa rồi cảm giác có hai kẻ lén lút nhìn trộm bọn tôi, còn tưởng là ai cơ? Vừa rồi hỏi một phục vụ mới biết có năm cô tiếp viên của Đông Hàng tới chơi, liền qua ngó xem, quả nhiên là các cô. Tối hôm đó sao cô không tới, làm chúng tôi phải đợi tới 10 giờ, nếu cô không thích thì hay dở gì cũng nên thông báo một tiếng chứ, làm như tôi muốn lắm vậy.



Thanh niên kia tựa hồ chẳng để ý chuyện bị cho leo cây, đi về phía Trương Khác, lịch thiệp tự giới thiệu:



- Diêu Thịnh Văn, công tác tại ti chính vụ điện tín bộ bưu điện, bài vừa rồi anh hát rất hay.



- Trương Khác, có thể nói đang là học sinh, tôi có luyện tập bài hát này.



Trương Khác thấy thanh niên này rất có giáo dưỡng, đưa tay ra bắt tay hắn rồi ngồi nhích sang một bên nhường chỗ, vừa rồi nghe Dịch Hinh miêu tả, còn tưởng hắn là tên hoàn khố đầy tội ác.



Diêu Văn Thịnh ngồi xuống quay đầu sang nói vớ Dịch Hinh:



- May mà đây là Đường Quả, nếu ở nơi khác, người ta còn nhầm các cô là phục vụ cung cấp dịch vụ đặc biệt đấy..



Đám Dịch Hinh chưa thay đồng phục, ngay cả chiếc va li kéo tay đặc thù cũng để trong góc phòng bao, nếu ở Thiên Thượng Nhân Gian, đúng là có loại phục vụ đặc biệt kiểu này, Trương Khác cười điệu cười chỉ cần nam nhân là đều hiểu.




Đương nhiên Diêu Văn Thịnh không trắng trọn để lộ ra ý định này, mà là Dịch Hinh và Hà Hiểu Văn bóc trần ra, hai cô gái kia hờn dỗi nũng nịu mắng mỏ Diêu Văn Thịnh và bạn hắn vài câu, nhưng không bỏ đi.



Giữa Dịch Hinh và Diêu Văn Thịnh hoàn toàn không tồn tại tình yêu, tất cả chỉ do gia trưởng hai bên ép buộc. Dù bọn họ không nói ra, Trương Khác cũng biết Diêu Văn Thịnh, Lục Kiện, Dịch Hinh, Hà Hiểu Văn, Tiểu Giai đều có bối cảnh không hề đơn giản.



Khác với đám nha nội hung hăng ngang ngược ở địa phương, ở kinh thành đầy rẫy vương tử quận chúa, nên hành vi kiềm chế hơn rất nhiều, nếu nói kinh thành có quý tộc, vậy bọn họ chính là con cháu quý tộc đời hai đời ba.



Diêu Văn Thịnh, Lục Kiện đã vào xã hội rèn luyện vài năm, nên cả hai rất dẻo miệng, nói đây là đặc điểm của người Bắc Kinh cũng được, nhưng lại rất kín miệng, ít đề cập tới gia đình, tính cách cũng ôn hòa.



Đương nhiên cũng do khi độ của Trương Khác làm hai người bọn họ không thể lấy thái độ kiêu ngạo ra chèn ép Trương Khác được, nhìn ra y thuộc loại nha nội, tức là đồng loại, tất nhiên là dễ thân thiết.



Triệu Bằng và Diêu Kiên kém hơn một chút, khí độ là thứ thể hiện thân phận và địa vị một con người, nhưng dù sao bọn họ là nhân viên cao cấp của Ái Đạt, Lục Kiện nói:



- Ồ, điện tử Ái Đạt lần này thiếu chút nữa là vào thập cường doanh nghiệp điện tử rồi. Nghe nói nhân viên thường của Ái Đạt còn có lương cao hơn cán bộ ủy ban quốc gia chúng tôi, hay là các anh giới thiệu cho chúng vào Ái Đạt làm việc.



Đây là câu nói đùa thôi, nhưng có lẽ bản thân Lục Kiện cũng cảm thấy ở cơ quan quốc gia không đủ tự do, tuy bối cảnh của hắn khiến người ta hâm mộ thật, nhưng hắn cũng chẳng thấy người khác kém mình là bao, mỗi lần nghe kể chuyện đám nha nội hoành hành địa phương, hắn còn hết sức hâm mộ.



Trương Khác cười nói:



- Hải Châu là nơi xa xôi hẻo lánh, làm sao thoải mái bằng Bắc Kinh. Các anh muốn xuống đó cũng đợi thêm vài năm nữa, có khi được leo lên cấp ti, đeo chức tới làm phó bí thư thành ủy, thị trưởng gì đó rèn luyện. Như thế tôi phải hâm mộ các anh rồi.



Hai ba năm nữa tất nhiên là không thể, theo quỹ tích thông thường, nếu bọn họ bình ổn tích lũy kinh nghiệm ở cơ quan, trước 40 tuổi mới có thể đạt được mục tiêu này.