Quan Lộ Thương Đồ
Chương 528 : Bảo Vệ Môi Trường
Ngày đăng: 00:09 22/04/20
Thiếu niên luôn có đặc quyền, thi thoảng không tuân thủ quy tắc cũng không quá, Trương Khác xuống cầu thang, hơi đứng sang bên nhường đường cho Lý Viến Hồ đi trước, nhưng tay không rút khỏi túi quần, tụt lại đi cùng Đường Học Khiêm, chứ không nhường vị trí cho Tô Dật Quần, Chu Phú Minh ở đằng sau.
Đám đông phía dưới trông có hơi lộn xộn dưới mộc lâu, thực chất người tinh mắt có thể nhìn ra được trật tự trong đó, mỗi người đều đứng chuẩn xác ở vị trí của mình, không tùy tiện chen lên phía trước, cũng không chịu tụt lại so với người khác.
Thi Vệ Trung đứng cuối cùng đám đông, được góp mặt ở trường hợp này là ông đã thấy hài lòng lắm rồi, những người ở đây tùy tiện chọn lấy một ném ra, đều có thể đủ nặng làm Hải Châu thủng một lỗ lớn.
Hai năm trước có mơ ông cũng không nghĩ tới ngày hôm nay, song ông ta lấy làm lạ Trương Khác sao có thẻ đi ngang với Đường Học Khiêm, chỉ tụt sau Lý Viễn Hồ nửa bước.
Ông ta tất nhiên biết y là con trai Trương Tri Hành, biết y có quan hệ mật thiết với Từ Học Bình, biết Trương gia có quan hệ với Cẩm Hồ, thế nhưng Chu Phú Minh, Tô Dật Quần, Lục Dật Quang, những người cấp bậc cao hơn cả Trương Tri Hành đều đi đằng sau lưng Trương Khác, thì biết điều mình không biết vẫn còn rất nhiều.
Khi đi vào Bát Cẩm Trân đội hình hơi thanh đổi một chút, Thiệu Chí Cương đi lên phía trước dẫn đường.
Phía Trần Kỳ được Thiệu Chí Cương an bài ổn thỏa, có điều Trần Kỳ thấy Trương Khác cùng Lý Viễn Hồ, Đường Học Khiêm gần như sóng vai đi vào thì cảm thấy rất ngạc nhiên, ông ta chỉ biết Đường Thanh là con gái Đường Học Khiêm, còn thân phận cụ thể của Trương Khác thì hoàn toàn không hay biết chút nào, Trần Phi Dung rất kín miệng, không lộ ra dù là người nhà.
Trần Kỳ đi tới, đợi Thiệu Chí Cương giới thiệu.
- Đây là quán ăn nhà bạn học nha đầu nhà tôi mở.
Thiệu Chí Cương chưa nói, Đường Học Khiêm chủ động giới thiệu cho Lý Viễn Hồ:
- Nha đầu nhà tôi thường xuyên qua đây ăn chực, lúc nào cũng khen không ngớt miệng, tôi thì chưa được nếm thử, tỉnh trưởng, hay trưa nay chúng ta ăn cơm ở đây?
- Đồng chí là địa chủ, đồng chí nói sao tính vậy, nếu không phiền toái gì, thì an bài ở đây vậy.
- Đầu tư bảo vệ môi trường với xí nghiệp mà nói không có mấy hiệu ích kinh tế, ngoài số tiền đầu tư lớn, còn phải liên tục đầu tư quản lý duy trì rất tốn kém, cơ bản là đầu tư không lãi, nhưng chúng tôi chấp nhận, đó là trách nhiệm xã hội mà xí nghiệp nên có, cũng là nguyên tắc căn bản xí nghiệp có thể phát triển lâu dài, số nước này sau khi xử lý gần như đạt được tới tiêu chuẩn nước uống.
Để nghiệm chứng lời Chu Du, Chu Phục còn lấy cốc múc nước uống một ngụm, nói:
- Không hề có mùi lạ.
Trương Khác chào thua, cho dù biết nước xử lý xong có thể đạt tiêu chuẩn uống được, nhưng tận mắt nhìn thấy ao nước đen kịt ô uế chưa qua xử lý, y tuyệt đối không dám uống, đây đúng là khảo nghiệm năng lực tâm lý của con người.
Thông qua Tô Dật Quần, Tạ Kiếm Nam được xem kế hoạch thư hạng mục làm bột giấy của Tân Quang, trong đó đề xuất rõ ràng, đảm bảo cung ứng nguyên liệu gỗ phải có tiền đề không tổn hại hệ sinh thái thiên nhiên trong tỉnh và tình xung quanh.
Cải cách mở cửa gần hai mươi năm, hi sinh hoàn cảnh sinh thái, thậm chí hi sinh lợi ích một bộ phận, chiếm cứ trào lưu chính trong tư duy kinh tế trong nước.
Có lẽ hạng mục bột giấy có thể gây nên áp lực hệ thống sinh thái yếu ớt trong tỉnh, nhưng không phải không chấp nhận được, Trương Khác đưa Lý Viễn Hồ xem thiết bị xử lý nước đắt tiền của Tân Quang, cho ông ta biết, Cẩm Hồ tạm hoãn hạng mục bột giấy là xét tới hoàn cảnh môi trường, chứ không phải là cái cớ.
Tạ Kiếm Nam thì chỉ nghĩ Cẩm Hồ quyết tâm không muốn bị tỉnh dắt mũi, để được phát triển theo ý chí của mình, hắn không tin Trương Khác có trách nhiệm xã hội gì, tất cả chỉ vì lợi ích.
Nhưng chẳng phải trước kia chính hắn nghĩ Trương Khác lập hạng mục bột giấy chỉ vì mục đích chính trị, lấy lòng Từ Học Bình sao?
Không phải Tạ Kiếm Nam tự mâu thuẫn với bản thân, mà thù hận của hắn với Trương Khác, làm hắn không thể tỉnh táo đánh giá chính xác việc làm của đối thủ nữa, nếu hắn không nhận ra, đón đợi hắn mãi mãi chỉ là thất bại và thất bại.
Trần Tĩnh lặng yên không nói, cô trầm tư liếc nhìn Trương Khác đứng một bên như tất cả không liên quan gì tới mình, y tỏ ra rất nhàn nhã, khó tưởng tượng được một doanh nghiệp vì môi trường mà bỏ ra một cái giá đắt như thế.