Quan Lộ Thương Đồ

Chương 552 : Sắc Dụ

Ngày đăng: 00:09 22/04/20


Ads - Sao anh còn chưa ngủ?



Tạ Kiếm Nam ngạc nhiên hỏi:



- Muộn thế này em muốn đi đâu?



Ánh mắt Tạ Ý dừng ở chìa khóa xe trong tay Tạ Kiếm Nam



- Em không ngủ được, lái xe đi vài vòng nghe mưa rơi.



Tạ Kiếm Nam giơ chìa khóa lên:



- Khi em chưa biết lái xe thì anh ba thường chở bọn em đi chơi vào ngày mưa, hay là anh em mình cùng đi.



- Thôi, anh đi ngủ đây.



Tạ Ý đẩy cửa vào phòng, đột nhiên quay đầu lại:



- Trần Tĩnh là cô bé tốt, em phải biết trân trọng.



- Anh nói gì cơ?



Tạ Kiếm Nam chột dạ.



Tạ Ý chỉ vào chìa khóa trong tay hắn, không nói gì thêm.



Tạ Kiếm Nam bĩu môi, ra ngoài chui vào trong xe mới lấy di động ra gọi điện.



Tạ Ý đứng trước cửa sổ, nhìn Tạ Kiếm Nam chui vào trong xe một lúc mới khởi động rời đi, thở dài quay lại ngồi xuống ghế sô pha.



Trần Gia Thiện là bạn lâu năm với anh em Tạ Hán Tĩnh, Tạ Hán Minh, quanhệ hai nhà cực kỳ thân thiết, Tạ Ý cũng chơi với Trần Tĩnh từ nhỏ, cóđiều hắn hơn cô tới mười tuổi ….




Dù là nữ nhân nhưng Trần Tĩnh phải thừa nhận Lâm Tuyết có sự dụ hoặc khiến nam nhân không kháng cự nổi.



Lúc này Lâm Tuyết ngã về phía Trương Khác, tay chống lên đùi y, cả người như ngã vào lòng Trương Khác, chớp mắt mặt đò bừng, ánh mắt đầy e thẹn.



Nếu chẳng phải đoán ra ý đồ cả Lâm Tuyết thì Trần Tĩnh không nhìn ra sơhở trên nét mắt của cô ta, chính bởi thế càng thấy cô gái này lợi hợi,không biết có bao nhiêu nam nhân phải quỳ dưới váy cô ta.



Trương Khác ngẩng đầu lên, nhìn cô gái trong lòng, cũng nhìn thấy TrầnTĩnh đứng ở cửa, miệng Trần Tĩnh lộ ra nụ cười mê đắm, chẳng bị biến cốnày làm giật mình, cũng chẳng đưa tay đỡ cô gái dậy, đám Diệp Kiến Bânđều giật mình, còn y tựa hồ chẳng hề phiền cô gái kia nằm trong lòngmình thêm vài giây.



Thông thường phản ứng nam nhân trong tình cảnh này không phải là lập tức đỡ cô gái trong lòng lên sao? Đặc biệt là cô gái xinh đẹp như vậy. Ánhmắt thẹn thùng kia nhất định làm trái tim nam nhân chịu áp lực cực lớnmà trở nên bối rối.



Trần Tĩnh thấy Trương Khác còn mỉm cười với mình, chỉ đành đi vào, thấybàn tay nhỏ nhắn của Lâm Tuyết vẫn chống lên đùi Trương Khác, cách chỗđó rất gần, mông chổng lên cao, tư thế này chắc chắn làm nam nhân huyếtmạch căng phồng, cứ như nam sinh xung quanh mắt trợn tròn, có người rơicả đũa xuống đất là hiểu rồi.



Lâm Tuyết đợi mấy giấy liền không thấy có phản ứng gì, đành vờ yếu ớtđứng dậy, tay từ trên đùi còn chưa cam tâm đặt lên ngực Trương Khác rồivịn vai y đứng dậy, quay đầu lại ngạc nhiên hỏi Trần Tĩnh:



- Mọi người quen nhau hả?



- Giám đốc Lâm vui tính quá, chẳng lẽ cô không nhận ra tôi?



Trương Khác nhếch mép cười, ánh mắt như kiếm xuyên qua khuôn mặt hoàn mỹ như thiên sứ của Lâm Tuyết.



Lâm Tuyết nghe câu này, người cứng lại, nụ cười trên môi tan ra giống như chiếc gương bị đá ném vỡ.



Lâm Tuyết không ngờ Trương Khác nhận ra mình, càng không ngờ y khẳngđịnh mình nhận ra y, hành động vừa rồi của cô ta trong mắt y chẳng quachỉ là trò hề mà thôi, cô ta cố gắng trấn tĩnh lại, nghênh đón ánh mắtsáng mà sắc của Trương Khác, tay run lên, ý thức được tay còn đặt trênvai người ta, thu lại như chạm phải điện.



Trần Tĩnh biết Lâm Tuyết cố ý biểu diễn như thế chẳng qua là để mình vàTrương Khác "vô tình" có dính líu tới nhau, liền ném đá xuống giếng:



- Khác thiếu gia khẳng giám đốc Lâm nhận ra anh?



Cô cũng rất tò mò.