Quan Lộ Thương Đồ

Chương 560 : Không Thiếu Tiền

Ngày đăng: 00:10 22/04/20


Trương Khác không tham dự vào sự vụ cụ thể, nhưng từ ngày 8 tháng 4,hạng mục Vườn Sồi coi như chính thức khởi động rồi, Trương Khác yêu cầukết thúc mỗi ngày làm việc nhân viên quản lý cao cấp họp mặt trao đổivấn đề cần phối hợp giải quyết.



Trên cầu thang máy, Trương Khác nói với Mã Hải Long:



- Bên Thế Kỷ Cẩm Hồ chúng ta mặc kệ, nhưng ở Kiến Nghiệp phải để ba láixe, công việc nhiều vất vả như thế, không thể để họ tự lái xe được, anhthấy nên điều từ Hải Châu tới hay tuyển luôn ở đây.



- Điều người từ Hải Châu qua đi, xung quanh đây tình hình phức tạp, có chuyện khẩn cấp người mình còn có thể trông cậy được.



Từ sự kiện hôm nay Mã Hải Long đã nhìn ra vấn đề, nhiều khi chẳng cần sợlưu manh hay xã hội đen, chỉ sợ cảnh sát dung túng, làm trị an địaphương hỗn loạn.



- Được, anh và Phó Tuấn thương lượng rồi làm.



Trương Khác gật đầu, phương diện này đám Mã Hải Long là chuyên gia, nghe họ là được:



- Mua ba cái xe, một cái oách vào, hai cái tầm trung, kế hoạch vườn sồithực thi liên quan tới nhiều phương diện địa phương, không thể lần nàocũng lôi lãnh đạo thành phố ra được, bản thân phải dựng lên thế củamình, giảm bớt lực cản không cần thiết, Cẩm Hồ không thiếu tiền.



- Ấy, không phải anh chị nói mai mới tới à?



Trương Khác ra khỏi cầu thang máy thấy Lương Quân và Tôn Lệ đang đứng nói chuyện, tay còn sách vài cái túi, không biết cái gì.



- Trưa xong việc, thấy có chuyến bay chiều nên anh tới luôn.



Lương Quân và Tôn Lệ đang đợi thang máy, thấy Trương Khác vui vẻ đáp:



Trương Khác xem đồng hồ:



- Sắp họp rồi, anh còn định đi đâu?



Lương Quân tới Kiến Nghiệp, coi như thực sự điều vào địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồrồi, nói là làm trơ thủ cho Thiệu Chí Cương, nhưng chưa an bài chức vụcụ thể.




- Sống trong cái nhà to thế này, chỉ riêng dọn dẹp thôi cũng đủ đau đầu.



Trương Tri Phi lắc đầu:



- Đám trẻ bọn cháu chỉ được cái lười.



Trương Khác thích cái giác thong thả đi bộ tới trường, mặc dù đi xe tới ĐHĐông Hải cũng chỉ mất hơn mười phút, lại có sẵn xe đợi bất kỳ lúc nào,nhưng chênh lệch tâm lý là không thể xóa bỏ.



Vậy căn biệt thự này về sau để trống rồi, Trương Khác nghĩ, chỉ cần cha không tới KiếnNghiệp hoặc tỉnh nhậm chức, trong nhà gần như không vào đây ở nữa, nếuchỉ dùng làm chỗ đặt chân thì xa xỉ quá, lần trước tới ở, chăn đệm mốchết cả, cái nhà này xử lý ra sao Trương Khác đã thương lượng với mẹ rồi.



- Mẹ em thường nghĩ chị và Đại Quân kết hôn rồi tặng thứ gì thì hợp, nếuanh chị định ở lâu dài ở Kiến Nghiệp, căn nhà này để cho anh chị luôn.



- Món quà này quý trọng quá.



Lương Quân từ chối.



- Mẹ em cũng nghĩ anh chị chê căn nhà này cũ, vậy anh chị chọn căn nhàkhác cũng được, xe cũng được, nhưng nhà và xe chọn một thôi đấy nhé.



Trương Khác giơ một ngón tay lên:



- Ý mẹ em là thế, em chỉ phụ trách truyền đạt, anh chị mà khách khí thì mẹ em tới tận nơi thúc ép đấy..



Trương Tri Phi biết Lương Quân và Tôn Lệ ngại không dám nhận món quà đắt tiền như thế, liền quyết định thay bọn họ:



- Ở nhà khách toàn người cô đơn, vợ chồng nhỏ các cháu vào đó tíu tít với nhau cho người ta ghét à? Chuyển vào đây ở, mỗi tuần thuê người tớidọn, cũng không phiền lắm, mỗi lần bọn chú tới Kiến Nghiệp còn có chỗ mà ăn tối, chẳng ai thích suốt ngày ra khách sạn ăn cơm cả.



Trương Tri Phi lấy thân phận trưởng bối ra định đoạt, Lương Quân không lên tiếng từ chối nữa, coi như chấp nhận.