Quan Lộ Thương Đồ

Chương 569 : Đợi Con Mồi Vào Bẫy

Ngày đăng: 00:10 22/04/20


Đường Thanh giữ ghi đông xe, dựa vào lòng Trương Khác, còn Trương Khác ôm vòng eo thon nhỏ mềm mạicủa cô, đầu dán sát vào lưng Đường Thanh ngửi u hương thoang thoảng củathiếu nữ, chân đạp xe, đi dưới ánh sáng sót lại trong sân trường.



Chỉ là đang giờ tan học, trường đông đúc nhôn nháo, bị tắc lại ở conđường đi ra cổng, Trương Khác chống chân xuống đất, chẳng vội đi, tayvẫn ôm eo Đường Thanh không chịu buông, đang nói chuyện câu được câuchăng với Đỗ Phi thì nghe thấy đằng sau có một tiếng gọi trong treo:



- Anh Trương Khác.



Nghe cái giọng lolita tiêu chuẩn đó, làm lỗ tai các nam sinh trên cả con đường nhũn hết ra.



Trương Khác quay đầu lại nhìn, Chu Hiểu Lộ đang nhảy từ trên xe đạp củaLý Chi Phương xuống, chen qua đám đông, nhảy phịch lên ghế sau của xe Đỗ Phi, bàn tay nhỏ nắm lấy vạt áo của Đỗ Phi, nói với Trương Khác:



- Anh Trương Khác, anh về trường khi nào thế? Mẹ em bảo em mời anh chị tới nhà em ăn tối.



- Tiểu Yêu Tinh, em lại chuẩn bị đích thân vào bếp hại người à?



Đường Thanh liên hệ tới hồi ức không mỹ hảo lắm, quay đầu lại trừng mắt nhìn Chu Hiểu Lộ.



- Nói thế nào thì em cũng biết làm trứng bác cà chua, Đại Yêu Tinh, chị thì biết làm cái gì?



Cái mũi xinh xinh của Chu Hiểu Lộ hếch lên, tinh nghịch nhìn Đường Thanh.



- Á à, em dám chê chị à, Trương Khác chính là đầu bếp ngự dụng của chị đấy, lát nữa em giỏi thì so tài với anh ấy.



Cô công chúa Hải Châu phân biệt muối với muối còn chẳng chắc lắm, nên lúc này chỉ có thể đẩy Trương Khác ra.



Chu Hiểu Lộ mới mười bốn tuổi, khuôn mặt thanh tú khả ái, đôi mắt linhhoạt toát lúc nào cũng ánh lên tinh nghịch, hai bầu ngực xinh xinh mớinhú chưa phát triển hết, đúng là một phiên bản hoàn hảo của Lý ChíPhương, nhìn vẻ thân mật giữa cô bé và Đỗ Phi, thực sự không hiểu chuyện gì sẽ xảy ra, Trương Khác khẽ lắc đầu thở dài.



Lý Chi Phương dắt xe đi tới nói:



- Đi nào, các em tới chợ mua thức ăn với cô.




- Bọn họ à, nói thành phố phải duy trì ổn định, nhưng không nhất định phải cứu Cẩm Thành.



- Ồ, ý đồ rõ ràng quá rồi..



Thấy Cố Kiến Bình bê trà tới, Trương Khác vội đứng lên đón.



- Khai phát Tây Sa Điền được hai năm rồi, nếu có công ty mạnh hơn tiếpnhận, mau chóng hoàn thiện công trình, có lợi hơn cho Hải Châu. Bọn họnói thế đấy, nhưng toan tính cá nhân quá lớn.



Đường Học Khiêm có chút thương hại cho Triệu Cẩm Vinh.



- Ý kiến của cháu à?



Trương Khác chép miệng:



- Tạ gia muốn ra tay cứ để họ ra tay, Triệu Cẩm Vinh cũng hoành hành lâu rồi, gây thù chuốc oán không ít, để Tạ gia đâm cho ông ta một nhát daocuối cùng, đại khái không còn chuyện gì sảng khoái lòng người hơn nữa.Cháu hay mềm lòng, nếu Cẩm Hồ ra tay, nói không chừng lại nương tay choTriệu Cẩm Vinh một đường lui, khi đó thì khó chịu lắm.



- Cẩm Hồ muốn khoanh tay ngồi nhìn à...



Đường Học Khiêm buông một tiếng thở dài:



- Dù sao Cẩm Thành cũng là doanh nghiệp có tiếng ở Hải Châu, hơn nghìncông nhân viên dựa vào đó mà sống, nếu sụp đổ sẽ rất đau đầu.



Trương Khác chính lo nếu mình ra mặt can dự thì Đường Học Khiêm sẽ lạibảo y chiếu cố toàn cục cho Triệu Cẩm Vinh đường sống, lại nói thêm:



- Tạ gia ra tay quá nửa sẽ kéo địa ốc Gia Tín vào, địa ốc Gia Tín cókinh nghiệp phong phú trong việc khai phát thương nghiệp địa ốc và vậnhành về sau, có thể làm khu thương nghiệp mau chóng trở nên sôi động... Còn về phần sau khi Cẩm Thành ngã rồi làm sao thu dọn tàn cục thì thành phố phải bắt Tạ gia chịu trách nhiệm nhất định, với cả kinh tế Hải Châu đang trong thời kỳ tăng trưởng, cháu nghĩ một vài vấn đề sẽ bị xử lýnhanh thôi.



Trương Khác sẽ không cho Cẩm Hồ can dự vào khai phát địa ốc, nếu hỗ trợThế Kỷ Cẩm Hồ nuốt chửng Cẩm Thành thì cho dù có tiêu hóa tốt, cũng tốntinh lực vào đây, cách cục sẽ bị bó hẹp ở Hải Châu, không có lợi cho sựphát triển sau này của Thế Kỷ Cẩm Hồ.