Quan Lộ Thương Đồ

Chương 577 : Bão Tố Tập Kích

Ngày đăng: 00:10 22/04/20


Trần Tĩnh quay về khách sạnthấy Tạ Tử Gia vẫn nhìn chằm chằm màn hình, tựa hồ từ lúc cô đi tớigiờ, Tạ Tử Gia vẫn ngồi yên với tư thế đó:



- Cả ngày không rời ổ à?



- Ừm....



Tạ Tử Gia vẫn nhìn màn hình.



Trần Tĩnh đi vào, tên màn hình là con số lên xuống kịch liệt, trông còn thảm hơn cả chứng khoán các nước ĐNÁ ngày hôm nay:



- Tới mức này còn xem gì nữa? Em đúng là quái thai của Tạ gia.



- Đồng Bạt hôm nay sụt mạnh.



Tạ Tử Gia ngẩng đầu lên:



- Chị nói xem tên đó có nhắm vào đồng Bạt không? Nếu có, tựa hồ không kịp ra tay nữa, hay là bọn họ có chuẩn bị trước rồi?



- Làm sao chị biết được? Chị đâu có tóm được anh ta để bắt anh ta phải đem thứ trong bụng nói ra.



Trần Tĩnh mỉm cười:



- Quan hệ giữa chị và y trông có vẻ rất thân đấy.



Tạ Tử Gia nhìn Trần Tĩnh nghi ngờ.



- Làm gì có.



Trần Tĩnh vỗ trán, mượn cớ tránh ánh mắt của Tạ Tử Gia, may Tạ Tử Gia tuy thông minh, nhưng trải đời chưa nhiều lắm:



- À phải, em quan tâm tới tên đó như thế...



Cô cô tình nhấn mạnh từ "tên đó":




- Anh là chuyên gia, chúng tôi tin vào anh.



Rồi quay người ra ngoài, Diệp Kiến Bân quyến luyến nhìn màn hình một lúc mới đi theo.



Ngày 20 tháng 7, con bão tài chính Đông Nam Á chính thức phát ra tiếngsóng gầm đầu tiên từ Thái Lan, muộn hơn so với lịch sử Trương Khác đượcbiết 18 ngày, nhưng nó vẫn tới theo xu thế không thể nghịch chuyểnđược...



Chứng khoán, địa ốc Thái Lan sụp đổ, kinh tế rơi vào suy thoái hoàntoàn, Trương Khác từng đọc một bài báo, từ khi cơn bão tài chính bùngphát, trong vòng ba năm tổng cộng có 77 công ty bị ép lùi khỏi thịtrường chứng khoán, không một công ty nào thành công lên được thị trường chứng khoán Hong Kong, công ty giàu mỏ lớn nhất nước nợ nước ngoài 27tỷ USD.



Cùng ngày Minh Báo, Nhật báo Kinh tế Hong Kong thay đổi bình luận về âmmưu thao túng mấy ngày trước đó, ra sức viết bài về nguy cơ ẩn chứatrong kinh tế Châu Á, các cơ cấu tài chính cũng điều chỉnh đánh giá vềthị trường chứng khoán.



Diệp Kiến Bân nói phải mở một chai rượu ăn mừng, Trương Khác xem đồnghồ, mới hơn 4 giờ chiều, ngó lơ Diệp Kiến Bân, nói Đường Thanh và ThịnhHạ đã ra ngoài đi dạo nửa ngày rồi, y và Đỗ Phi đi đón bọn họ.



Khách sạn Bán Đảo nằm giữa trung tâm của Tiêm Sa Trớ, có cảnh đẹp mê đắp lòng người của hải cảng Victoria, bốn xung quanh đều là khu mua sắm nổi tiếng, trung tâm thương nghiệp giải trí.



Cho dù mười ngày qua Trương Khác và Đỗ Phi ban ngày không thể bỏ thờigian ra bồi tiếp hai cô gái, họ cũng không cảm thấy cô đơn.



Gọi điện cho Đường Thanh, cô và Thịnh Hạ đang được Phó Tuấn tháp tùng từ bến tàu Thiên Tinh đi về khách sạn Bán Đảo, Trương Khác và Đỗ Phi xuống quán giải khát ở đại sảnh khách sạn chờ.



Trương Khác đã gọi điểm tâm và nước giải khát cho Đường Thanh, Thịnh Hạ, hai cô gái mười phút nữa sẽ về tới nơi, Đỗ Phi có lẽ vẫn bị tác độngbởi sự kiện ngày hôm nay, trầm mặc không nói.



Trương khác cười hỏi:



- Có cần tới hiện trường sở giao dịch cảm thụ một chút không? Thời khắcthế này luôn có người lên thiên đường, có người rơi xuống địa ngục.



Di động đặt trên bàn vang lên, Trương Khác tiếp điện thoại, đám ĐườngThanh sắp tới khách sạn rồi, hỏi y và Đỗ Phi đợi bọn họ ở đâu:



- Mọi người cứ đi thẳng vào đại sảnh khách sạn là có thể nhìn thấy mìnhvẫy tay, hay là đi chơi mệt rồi, muốn mình ra bế vào vậy?



- Á!



Đúng lúc đó Trương Khác nghe thấy tiếng thét chói tai kinh hoàng củaĐường Thanh trong điện thoại, không biết xảy ra chuyện gì, Trương Khácnhảy bật dậy, phóng như điên ra ngoài đại sảnh.