Quan Lộ Thương Đồ

Chương 583 : Cơ Hội Quan Trọng Nhất

Ngày đăng: 00:10 22/04/20


- Trong cơn bão tài chính ĐNÁ, cơ hội lớn nhất của chúng ta không phải là đầu cơ vào thị trường ngoại hối.



Trương Khác nghiêm túc nói, trông không hề hợp với cách ăn mặc của y lúc này:



- Mà đó là qua cơn bão, ngành chế tạo sản xuất ở ĐNÁ bị trọng thương, phải nghỉ dưỡng sức, nhất định phải chúng ta phải nắm chắc lấy thị trường 300 triệu nhân khẩu đang trưởng thành nhanh chóng này..



- Điều này tôi biết.



Tôn Thượng Nghĩa gật đầu:



- Nhưng đó là chuyện khi cơn bão đi tới hồi kết phải không?



- Vâng, tới khi đó những sản nghiệp tư bản sau khi ổn định được thế trận mới có thời gian quay đầu lại nghĩ tới vấn đề hướng phản triển mới, việc dịch chuyển sản nghiệp tư bản đại quy mô hẳn sẽ phát sinh vào thời gian đó, nhưng chúng ta không thể nhàn nhã đợi lúc đó mới ứng phó được..



- Nhàn nhã?



Tôn Thượng Nghĩa nhìn trang phục của Trương Khác một lượt, ý tứ rõ ràng y mới là kẻ không có tư cách phê bình người khác nhất, Hứa Tư cũng che miệng cười khẽ, có điều Tôn Thượng Nghĩa hứng thú với đề tài này, nên không bới móc y:



- Tôi nghe cậu nói đây.



- Các sản nghiệp khác cháu chưa nghĩ kỹ, thị trường điện tử tiêu dùng và điện tử gia dụng, ở Âu Mỹ đã bão hòa, trong thời gian ngắn khó có tăng trưởng mạnh được. Nhật Bản suy thoái là xu thế tất yếu, Hàn Quốc rất có khả năng thành con mồi tiếp theo cho đám cá mập tài chính. Dù thị trường điện tử Nhật Hàn không bị thu hẹp quá nhiều, song vài năm tới không thể có tăng trưởng rõ rệt, vậy có thể khẳng định chỉ có ở Châu Á có thể giữ được tăng tưởng cao tốc, cháu hi vọng chiến lược mới của tỉnh Đông Hải có thể phát huy phần nào tác dụng ngăn cản doanh nghiệp điện tử Nhật Hàn xâm nhập.



Tôn Thương Nghĩa hiểu, ở thị trường điện tử Châu Á, doanh nghiệp Nhật Hàn chiếm quá nửa giang sơn, doanh nghiệp Nhật Hàn ắt dựa vào thị trường nội địa đang tăng trưởng cao tốc để vượt qua khó khăn kinh tế này.



- Vậy Kiến Nghiệp, Huệ Sơn hay là Hải Châu? Nếu cậu nói tới khu sản nghiệp điện gia dụng Huệ Sơn, tôi thấy thế nào cậu cũng có mưu đồ gì đó với tôi..



Tôn Thượng Nghĩa hỏi:



- Rõ ràng vậy sao ạ?
Cuối cùng vẫn cứ thiếu một người chủ trì quản lý sự vụ thường nhật, Trương Khác rất đau đầu, ba người kia không hề biết Hứa Tư sinh ý rút lui.



Định đoạt xong một số chi tiết thì đường phố khắp nơi đã sáng đèn hết cả, mọi người bụng lẹp kẹp, Tôn Thượng Nghĩa kiến nghị ra bãi biển ăn đồ nướng, dù sao trang phục của Trương Khác không thể vào được nhà hàng cao cấp.



Diệp Kiến Bân tới đây là để bàn chính sự, bỏ Đỗ Phi ở lại khách sạn Bán Đảo, Trương Khác liền gọi điện bảo hắn tự nghĩ cách tới bãi biển vịnh nước nông hội họp.



Vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa sau khi đoạn tuyệt quan hệ với hệ Cát Minh Tín thì vẫn ở khu chung cư cao cấp Ảnh Loan Viên, năm ngoái Trương Khác dưỡng thương ở đây bắt nạt Tôn Tĩnh Mông một hồi, có điều về nội địa bị Tôn Tĩnh Mông đòi lại cả vốn lẫn lãi rồi.



Tới bãi biển, Tôn Tĩnh Mông và mẹ đang được người làm giúp chuẩn bị đồ nướng, đằng xa còn có du khách đốt lên từng đống lửa, có không ít người qua đêm trên bãi biển.



Tôn Tĩnh Mông mặc cái cáo thun trắng, buộc mép áo ở hông, mặc quần cộc, đi chân đất, đôi chân trắng muốt cứ nhún nhảy chạy qua chạy lại làm người ta hoa hết cả mắt.



Đám Trương Khác từ xa đi tới, mỗi Trương Khác là mặc đồ du lịch, còn những người còn lại đều sơ mi giày da, khi đi trên bãi biển còn phải cẩn thận không để cát lọt vào trong, Hứa Tư mặc dù chuẩn bị đồ du ngoạn bãi biển rồi, cuối cùng đi cùng cả đống nam nhân quá cô xấu hổ không dám mặc.



- Ê, ê, lại đây, anh thích hợp làm cu li đấy.



Từ xa Tôn Tĩnh Mông đã vẫy tay gọi Trương Khác tới:



- Đi lấy bia với tôi nào.



- Hả?



Trương Khác ngó trái ngó phải, đúng là chỉ hắn hợp đi lại trên bãi biển nhất, thấy Tôn Tĩnh Mông đã xoay người đi, đành thở dài đi theo, miệng làu bàu, cô ta đi nghỉ ở Nhật Bản về lúc nào thế này?



Trăng tròn vành vạnh chiếu ánh sáng trong mát lên bãi biển, mặt nước long lanh phát sáng, có thể nhìn thấy rất nhiều người bơi đêm.



Nhìn bàn chân nhỏ của Tôn Tĩnh Mông dẫm thành từng cái hố trên bãi cát mịn, Trương Khác nổi tính trẻ con, theo dấu chân của Tôn Tĩnh Mông.