Quan Lộ Thương Đồ
Chương 617 : Chân Tướng Dưới Màn Sương Mù
Ngày đăng: 00:10 22/04/20
Ngày 19 tháng 8, điện Tân Nguyên điều chỉnh giá cả sản phẩm, giá bán đầu tiên giảm đến dưới 2000 đồng, lấy sức mạnh của giá 1997 đồng triển khai hoạt động đẩy mạnh tiêu thụ mùa thu. Các cửa hàng khác bị ép theo sát phía sau điều chỉnh giá bán, đều hạ giá đầu đĩa còn dưới 2000 đồng.
Điện tử Ái Đạt tuyên bố lập tức đình chỉ sản xuất ổ đĩa trước mắt, đưa ra ổ đĩa đầu đĩa với bản nâng cấp, giá bán sản phẩm mới định vị ở mức 2180 đồng.
Mặc dù trong ngành đều phân tích loại đầu đĩa kiểu dáng này của điện tử Ái Đạt cũng đủ thu lợi nhuận, giá hạ ngang bằng giá của các cửa hàng đầu đĩa khác, là có thể giành được càng nhiều thị trường hơn. Quyết sách này của điện tử Ái Đạt lại làm cho các cửa hàng khác thở dài một hơi.
Mặc dù đưa ra mặt hàng mới, mặt hàng cũ ở trong tay các bên tiêu thụ còn có lượng tồn kho tương đối, điện tử Ái Đạt cũng chỉ đồng ý lấy giá 2008 đồng tiêu hóa hàng tồn kho, mặc dù giá chỉ cao hơn loại đầu đĩa cùng cấp của Tân Nguyên, Khoa Vương khoảng 10 đồng, nhưng cái kiểu muốn cắn chết ở mức giá 2000 đồng, khiến trong ngành cũng rất khó hiểu.
Trương Khác ngồi trong xe Mercedes-Benz thoải mái như khoang hạng nhất của máy bay, chạy vào đại môn viên khu sản nghiệp điện gia dụng Tân Giang Huệ Sơn, Tạ Vãn Sơn chỉ nhìn phần đuôi với đường nét hơi cứng, nghi hoặc lại có nhân vật nào sắp tới.
Mà ở Hải Châu, lúc này rừng cây Tượng Sơn sau khi nhập thu, như nhuộm thêm màu ráng, khúc xạ ánh mặt trời buổi sáng, giống như lồng một tầng mây mỏng màu tím nhạt. Sau đó, theo ý thu dần dần đậm hơn, màu sắc trong rừng sẽ càng thêm rực rỡ.
Trần Tịnh luôn luôn cho rằng lái xe đi xe đoạn chân núi ở Tượng Sơn là lúc khiến người người khác vui vẻ, cô còn cố ý thả chậm tốc độ để thưởng thức mỹ cảnh ở Tượng Sơn.
Ngồi ở phó lái là Úc Bình, quản lý bộ phận Vận doanh, là một mỹ nhân có khí chất tao nhã, thân phận sau lưng lại là tình nhân của Chu Phú Minh, chủ nhiệm Hội đồng nhân dân thành phố.
Lúc đầu Trần Tịnh đến Khoa Vương có chút bài xích với Úc Bình. Ở chung lâu, tự nhiên cũng quên đi khắt khe trên đạo đức. Năng lực của cá nhân Úc Bình cũng thuộc dạng khá, cũng am hiểu đạo đối nhân xử thế, giỏi về tiếp cận người khác, nên cũng tiêu trừ đi mâu thuẫn của Trần Tịnh đối với cô.
Có lúc Trần Tịnh sẽ nghĩ: nếu như Úc Bình không đi con đường khiến người khác xem thường, cô ta có đi đến tình cảnh như bây giờ không?
Úc Bình đặt cánh tay trên cửa sổ xe, buổi sáng gió thổi hiu hiu, cô cũng ngưng mắt nhìn chăm chú vào rừng cây Tượng Sơn phía tây. Dù sao Tượng Sơn cũng là ngọn núi nhỏ của Lâm Giang.
Đảo mắt xe đã chạy đến trước núi, nhưng thôn xóm trước núi đã chuyển đi ra ngoài, nơi đây đã thành khu vườn cá nhân lớn nhất của tỉnh Đông Hải.
Úc Bình thấy Trần Tịnh quả nhiên không rõ chân tướng, khóe miệng hơi nhếch lên cười.
Đầm nước nơi Hải Châu này sâu cạn thế nào, Tạ Kiếm Nam muốn giấu diếm được Trần Tịnh quả thật rất đơn giản. Trần Tịnh ngoại trừ nghiệp vụ của Phòng thị trường của công ty, cũng rất ít tiếp xúc với người và việc ở Hải Châu, ngoại trừ Tạ cô vẫn tín nhiệm, thì không có con đường khác thu được tin tức.
- Vì sao họ muốn thu mua trái quyền của Cẩm Thành? - Trần Tịnh hỏi.
- Tôi cũng không rõ. - Úc Bình nói: - Bởi vì nguy cơ Đông Nam Á, tập đoàn Tân Thành Singapore muốn huỷ bỏ đầu tư từ địa ốc Cẩm Thành... Tình huống tài chính của địa ốc Cẩm Thành hình như xảy ra chút vấn đề, nhiều công trình đều tiến đến giai đoạn cuối đều bị ép ngưng lại.
Trần Tịnh cau mày lại, ý thức được một số vấn đề, thế nhưng lại nghi hoặc, vì sao Úc Bình lại nói việc này với mình, cô nghi hoặc nhìn Úc Bình.
- Cô nhất định cảm thấy nữ nhân như tôi rất vô sỉ chứ gì? - Úc Bình nghiêm mặt nhìn Trần Tịnh, nói ra hết lời trong đáy lòng: - Dù sao ủy thân cho một nam nhân sắp 60 tuổi làm đồ chơi cũng không phải bất cứ nữ nhân nào cũng đều có thể làm được. Bị người khác coi thường cũng là trừng phạt đúng tội...
Trần Tịnh nào nghĩ đến Úc Bình đột nhiên nói những lời này với mình. Cô hơi mơ hồ, quên cả tay đang nắm tay lái, nghe được phía trước vang lên tiếng còi chói tai, mới đột nhiên ý thức được xe đã vượt qua vạch vàng. Cô đột nhiên bẻ tay lái, sượt qua một chiếc chạy tới trước mặt...
Trần Tịnh hoảng hồn toát mồ hôi, từ trong kính chiếu hậu nhìn thấy chiếc xe kia đang phanh gấp lại, tài xế thò đầu ra ngoài cửa sổ hình như chửi ầm lên.
Trần Tịnh chỉ ảo não mà tăng tốc chạy về phía trước, bỏ chiếc xe kia ngoài tầm mắt rồi mới dừng xe đến ven đường, làm cho mình bình tĩnh một chút.
Trần Tịnh nhìn Úc Bình, thấy bộ dạng chị ta hình như không bởi vì chút kinh hồn kia mà hốt hoảng, hỏi chị ta:
- Sao lại nói với tôi những lời đó?