Quan Lộ Thương Đồ
Chương 620 : Muốn Gặp Địch Đan Thanh
Ngày đăng: 00:10 22/04/20
1978, hồi ức chưa từng phát sinh qua, người còn vật thì không. Nghĩ vậy, Trương Khác khẽ chép miệng. Y xuống xe ở trước ngõ Học Phủ, bảo Phó Tuấn lái xe đỗ trong viên khu sáng nghiệp.
Ngõ Học Phủ càng ngày càng ra dáng hơn, nhưng chỗ khu chung cư thì không vội được. Trương Khác liền lửng thững đi dạo trên đường bên ngoài ngõ Học Phủ.
Các cửa hàng ở Ngõ Học Phủ vừa mới tiến vào giai đoạn chiêu thương. Mặc dù ngõ Học Phủ chính thức khai trương còn có một khoảng thời gian, nhưng trên con đường lát đá được che mát bởi bốn hàng cây ngô đồng Pháp có rất nhiều học sinh đi lại, các hàng ghế gỗ xung quanh bồn hoa cũng ngồi tốp năm tốp ba. Cảnh tượng phồn vinh vào tương lai có thể tưởng tượng được.
Nhớ tới lời Triệu Dương nói qua, Trương Khác ngồi xuống một cái ghế, gọi điện thoại cho ba y, nói đến việc cuối tuần đi Huệ Sơn:
- Triệu Dương hình như biết chút tin tức, trong tỉnh đang suy nghĩ thăng chức cho ba, con có nên chúc mừng sớm không đây?
- Việc này ba cũng không quan tâm, công việc trong tay đầy ra đây, có thể làm hết cũng tốt lắm rồi. Mà người có ý kiến bên Tân Vu rất nhiều, trong tỉnh còn phải suy nghĩ ý kiến bên Tân Vu, ba cũng không nhiệt tình lắm...So với việc này, ba càng hy vọng con rảnh rỗi đến Tân Vu một chuyến. Con còn nhớ rõ Tân Vu có nhà của mình không?
Kế tiếp là quốc khánh rồi, mặc dù Quốc vụ viện phải đến năm 98 mới chính thức định ra chính sách ngày quốc khánh và ngày 1-5 nghỉ dài hạn để kích thích kinh tế, nhưng năm nay ĐH Đông Hải nghỉ dài đến năm ngày, không biết Đường Thanh an bài thế nào.
Nếu như đi Hong Kong, tính toán thời gian, cũng chưa hẳn có thời gian chạy đến Tân Vu ở hai ngày. Trương Khác cười nói:
- Hiện tại đều là cha mẹ đến thăm con cái. Nếu không con ở ĐH Đông Hải chờ bố mẹ đến thăm đi? Ba mẹ cũng đâu có đến cái tuổi thất lão bát thập mà cần con đi thăm chứ.
- Thằng láo cá. - Trương Tri Hành ở bên kia điện thoại nở nụ cười: - Không muốn tới Tân Vu thì thôi...
- À ba, con có một chuyện muốn nói.
Trương Khác nhắc tới chính sự:
Dù sao khách sạn Thế Kỷ Cẩm Hồ ở Tân Vu cũng không phải nghiệp vụ dưới cờ của Cẩm Hồ, Trương Khác cũng không cần phải nhọc lòng. May mà trong ĐTDĐ còn có số của Thôi Đan Thanh, gọi điện thoại qua, nghe được là giọng trong trẻo của Vệ Lan.
Vệ Lan cũng không đợi Trương Khác lên tiếng, đã nói thẳng:
- Cậu tìm Địch tổng hả, hiện tại Địch tổng có việc, một lát nữa bảo Địch tổng gọi điện cậu nha. Có phải là số này không?
- Ặc, hiện tại Địch tổng có chuyện gì?
- À!
Bên kia điện thoại Vệ Lan nhảy thót lên, cũng quên trước tiên phải nói tiếng chào với Trương Khác, cũng không che ống nghe, liền lớn tiếng nói:
- Điện thoại của Khác thiếu gia, cô cởi quần áo chưa, tôi mang điện thoại vào cho...
Trương Khác nghe thấy tiếng cửa mở ra, rồi có tiếng nước xối, chẳng lẽ Địch Đan Thanh đang tắm?
Thanh âm của Địch Đan Thanh luôn luôn chứa nhiều mị hoặc, không hiểu cô ta nói với người khác có phải như vậy hay không, nghe mà lòng nhũn cả ra:
- Sao lúc này Khác thiếu gia lại nhớ đến tôi nhỉ?
Trương Khác thì lại đang suy nghĩ bên kia Địch Đan Thanh cởi đồ chưa, đang nửa che nửa hở, hay thân thể trần truồng?