Quan Lộ Thương Đồ
Chương 62 : Giải tỏa?
Ngày đăng: 00:05 22/04/20
Trương Khác nhớ ra mục đích hôm nay tới Sa Điền, vừa khéo gặp được Hứa Hồng Bá, thấy ánh mắt ông ta nhìn lên mái ngói xanh uốn cong, nói:
- Nếu nơi này giải tỏa, biến thành tòa nhà hiện đại như ở Tiền Môn thì thầy Hứa thấy sao?
- Sao cậu cứ luôn mồm nói giải tỏa, chẳng lẽ thành phố muốn giải tỏa nơi này thật?
Hứa Tư thấy y lại nói tới vấn đề này, hỏi:
Trương Khác chỉ cười nhìn Hứa Hồng Bá, Hứa Hồng bá thấy y từ cách ăn nói cử chỉ đều không giống thiếu niên mới vào cao trung, nhớ lời y nói trước đó hỏi:
- Ba cậu cũng thích đánh cờ à, người giỏi cờ ở Hải Châu, tôi chẳng nhớ được mấy người.
Trần Kỳ ở bên cạnh trêu:
- Giờ ông còn dám nói câu này à?
Hứa Hồng Bá đỏ mặt lên, thua là thua, đâu thể nói mình sơ xuất mới thua người ta được? Trương Khác đáp:
- Ba cháu chỉ thích đánh cờ thôi, chơi cờ với cháu cần phải chấp hai quân, càng kém xa thấy Hứa, có cơ hội ba cháu nhất định thỉnh giáo thầy Hứa. Cháu ở đây xin nói trước, nói không chừng hôm nào đó ba cháu sẽ mời thầy Hứa tới nhà chơi.
Hứa Hồng Bá không biết Trương Khác không nói tới tên cha mình là suy nghĩ cho Hứa Tư, nghe y nói vậy liền chuyển chủ đề:
- Khu vực này hơi cũ nát rồi, nhưng trầm tích văn hóa Hải Châu quá nửa truyền thừa ở đây, quyết không thể giải tỏa toàn bộ được...
Hứa Hồng Bá biết thành phố đang làm quy hoạch tổng thể thành phố, nhưng chưa xong, giải tỏa là chủ đề mẫn cảm, thành phố không tiết lộ chút tin tức nào, nhưng từ lời vừa rồi của Hứa Tư, tựa hồ thiếu niên này biết gì đó.
Lúc này nhìn kỹ lại, trông hơi quen quen, không nhớ ra con ai, từ cách ăn mặc thì chắc chắn không phải con nhà người dân phổ thông.
Trương Khác thấy ông ta có ý thức về phương diện này, muốn thông qua ông ta ảnh hưởng tới cha, tiến tới ảnh hưởng tới Đường Học Khiêm, chắc có thể giữ lại quần thể kiến trúc Minh Thanh này. Đương nhiên quan trọng nhất là với sự thông tuệ của Hứa Hồng Bá, hi vọng ông ta có thể giúp cha đứng vững trong vũng nước đục quan trường Hải Châu.
Cơ hội để tìm sau, Trương Khác nói thời gian không sớm nữa, về muộn không có xe, vừa khéo có taxi đi qua, liền ngồi lên về phòng thuê.
Hứa Hồng Bá thấy thiếu niên này không đơn giản, đợi Hứa Tư tiễn Trương Khác về, hỏi:
- Thằng nhóc đó là con nhà ai, ta thấy quen quen.
Hứa Tư biết Trương Khác và cha như đúc từ một khuôn, nghe vậy giật mình, sợ ông ta đoán ra được trước mặt cha mình, vội lấp liếm:
- Hải Châu nhiều người như thế, nói ra một cái tên là thầy nhận ra được sao?
- Chọn nơi này đi, cậu ấy là ông chủ của tôi.
Giám đốc tỏa nhà mang theo kinh ngạc ra ngoài, Hứa Tư đi tới trước cửa sổ, đứng sóng vai với Trương Khác, nhìn ánh tả dương rải một lớp ánh sáng hồng lên rừng trúc xanh mướt.
- Việt Tú, chị thấy cái tên này thế nào?
- Hả?
Hứa Tư choàng tỉnh, y đang nói tới tên công ty:
- Ừ, vị phấn sáp hơi đậm, giống như tên con gái vậy.
- Đó là tên đăng ký của công ty khác.
Trương Khác cười:
- Còn công ty này lấy tên là công ty trách nhiệm hữu hạn Cẩm Hồ, đi qua khu rừng trúc kia một chút là Tiểu Cẩm Hồ, còn Cẩm Hồ thực sự ở ngọn của sông Sơ Cảng, đã bị lấp rồi, chắc chẳng còn mấy ai biết nữa. Em thấy cái tên này không tệ, nhất định sau này sẽ vô cùng vang vọng.
Hứa Tư thấy nét mặt Trương Khác có vẻ ngượng ngùng hiếm có, cười nói:
- Cậu là ông chủ, cậu thấy hay là được.
Nhớ tới chuyện hôm qua, hỏi:
- Cậu vừa mới vào cao trung đã làm bậy làm bạ, sao chọc giận Phi Dung thế?
Hôm qua không cách nào nói rõ, Trương Khác xoa đầu nói:
- Em oan mà, lấy chuyện hôm qua đi xe buýt ra nói nhé, em lên xe thấy ba thằng lưu manh theo sau cô ấy muốn giở trò...
Trương Khác kể lại chuyện xảy ra một lượt:
- Chị thấy em có oan không, trạm tiếp theo cô ấy vùng chạy mất, làm em thiếu chút nữa bị ba thằng lưu manh đó đánh ột trận.
Hứa Tư Phì cười:
- Con bé làm sao biết không phải cậu thừa sơ giở trò? Mà sao nó lại thành kiến sâu với cậu như thế?