Quan Lộ Thương Đồ

Chương 627 : Ý Nghĩa Của Thực Tiễn

Ngày đăng: 00:10 22/04/20


- Được, dù sao thì tao cũng rảnh nhiều...



Trương Khác sảng khoái đáp ứng, dù sao thì cũng là chạy tới chọn một nơi, nói một tiếng với Thiệu Chí Cương mà thôi, cho dù không thể cho thuê, Thiệu Chí Cương có thể nói cái gì?



- Cũng là các cậu tốt, tuổi còn trẻ là có thể thực tiễn mộng tưởng của mình...



Địch Đan Thanh cảm khái, sở dĩ Đỗ Phi có thể làm việc này, còn bởi phía sau có một người như Trương Khác chống lưng, bằng không thì, năng lực của Đỗ Phi có lớn, hắn tìm 4 triệu tài chính ở đâu để bắt đầu công việc.



- Còn phải nhờ chị Địch đây chỉ giáo chứ.



Đỗ Phi cười nói.



Đưa Địch Đan Thanh về khách sạn, bọn Trương Khác trở về khu KTX ở phía đông.



Mông Nhạc không trở về KTX ngay. Mặc dù Trương Khác, Đỗ Phi đều là tân sinh mới vào học, nhưng ý thức được tầm mắt, kiến thức của họ, vượt trên mình rất nhiều, hắn muốn đi vòng qua núi Hợp Hoan, từ từ đi nói thêm một chút chuyện.



Đi tới gần Phòng nước sôi, Trương Khác đi tới trước tường áp-phích, dưới ánh đèn đường mờ nhạt, áp-phích dán trên tường lại thay đổi một nhóm mới, những vẫn là áp-phích của các tổ chức học sinh chiêu tân chiếm đa số.



- Hàng năm các tổ chức học sinh của ĐH Đông Hải đều chiêu tân vào lúc này nhỉ...



Trương Khác nhẹ giọng cảm khái.



- Này, mày dự định vào hiệp hội nào chơi đây.



Mông Nhạc đùa:



- Có cần tao đề cử cho mày một hiệp hội nhiều gái đẹp không?




Bia, đồ uống trong KTX không còn nhiều, ba người vòng đến cửa hàng mua một túi đồ rồi trở lại.



Biết Đỗ Phi cùng Mông Nhạc còn có chuyện chưa nói xong, trở lại KTX, Trương Khác liền dẫn họ chạy lên sân thượng, miễn ảnh hưởng tới mình. Trương Khác nhìn tư liệu một lát, lại gửi một email cho Đường Thanh, rất nhanh liền buồn ngủ.



Tắm xong định đi ngủ, cách cửa sổ thủy tinh Trương Khác thấy Đỗ Phi cùng Mông Nhạc đang trò truyện rất rôm rả, còn đối chiếu viết viết lên giấy. Một lúc, Đỗ Phi đi vào xách máy tính ra ngoài. Trương Khác không quản họ nữa, kéo tấm chăn chùm lên đầu ngủ.



Ngủ đến lúc trời sáng, thấy hành lang trên sân thượng còn sáng đèn. Hai tiểu tử kia còn hăng hái bừng bừng ngồi trên đó thương lượng. Trương Khác thở dài một hơi, cũng không biết lúc nào mình được như họ làm việc hăng hái như vậy.



Trương Khác chạy qua đẩy cửa ra, hỏi họ:



- Còn chưa ngủ hả? Mọi việc cũng không phải một ngày là có thể làm hết.



- Mày nói tụi tao làm một cái Hiệp hội Sinh viên sáng nghiệp thì thế nào? - Đỗ Phi hỏi Trương Khác: - Dù gì cũng phải có một danh nghĩa hiên ngang lẫm liệt, Mông Nhạc tới cùng là xuất thân chủ tịch Hội Sinh viên. Tụi tao đã nghĩ ra bảy tám phần của chương trình rồi. Mày có muốn xem không? - Đỗ Phi chuyển máy tính qua, xoay màn hình về phía Trương Khác.



- Nghe mày nói là được rồi...



Trương Khác vẫn chưa hoàn toàn tỉnh ngủ:



- Tao không có tinh thần như tụi mày đâu, lúc này nhìn còn mơ hồ đây này.



- Nghe xong mày nói, tao phát hiện, tư duy của chúng ta vẫn không đủ khai thác. Rất nhiều chuyện, như thiết kế tiệm inte, chúng ta có thể liên hợp với Hội Sinh viên của Học viện Kiến trúc, Học viện Thông Tin làm một phương án thiết kế. Công tác phương diện này, Mông Nhạc có nắm chắc. Hệ thống quản lý tính phí của tiệm tiệm inte, cũng có thể mời Hội Sinh viên của Học viện Thông Tin tổ chức thi đấu đến mở rộng, cuối cùng chọn ra tác phẩm xuất sắc. Cho dù tác phẩm xuất sắc còn chưa thể thỏa mãn yêu cầu của chúng ta, cũng có thể trên cơ sở này tiếp tục mở rộng.



- Tiệm Inte sau đó đưa vào hoạt động bình thường, cũng có thể lấy danh nghĩa hỗ trợ nhưng sinh viên khó khăn mà tổ chức nhân viên -- nói chung chúng ta sẽ thanh toán tiền lương nhất định là được rồi, tránh ảnh hưởng đến vấn đề học tập của những người này. Có thể tổ chức càng nhiều nhân viên, cũng thuận tiện sắp xếp lớp học. Tụi tao cũng suy nghĩ đến tiệm Inte vào kì nghỉ sẽ vắng khách, nhưng có thể tổ chức sinh viên của Học viện Thông Tin lợi dụng tiệm Inte cùng thiết bị để làm lớp huấn luyện vi tính vào kì nghỉ này... Việc này, đặt ở dưới cơ cấu của tiệm Inte, nhưng có thể lấy danh nghĩa của Hiệp hội Sinh viên sáng nghiệp đi làm. Mày nói làm vậy có được không?



- Được, trước tiên không thảo luận cái này, tụi mày nhanh đi ngủ đi. Sáng còn phải đi xem tiệm nữa!