Quan Lộ Thương Đồ
Chương 660 : Tàn hương
Ngày đăng: 00:10 22/04/20
- Bọn họ đương nhiên là không đồng ý, nhưng bọn họ muốn làm cũng phải còn mặt mũi xin Cẩm Hồ cung ứng linh kiện chứ? Nhập linh kiện từ doanh nghiệp nước ngoài không thuận tiện, chi phí lại đắt hơn.
Tạ Vãn Tình hỏi:
- Em nói xem, bọn họ có sản xuất linh kiện di động ở Kim Sơn không?
- Bọn họ không có ký thuật, nhưng bọn họ có thể lập nhà máy làm thay cho doanh nghiệp nước ngoài.
Trương Khác khẳng định suy đoán của Tạ Vãn Tình:
- Bọn họ còn có thể kéo Cát Minh Tín tham gia, đây là điều chắc chắn, kỹ thuật điện tử của Chính Thái quá yếu, không thể không dựa vào Gia Tín, Gia Tín muốn lớn mạnh trong nước, không thể thiếu sự trợ lực của hai nhà Chu Tạ. Như thế cái gọi là cơ sở chế tạo điện tử công nghiệp rơi vào tay họ thực chất thành xưởng gia công cho nước ngoài...
Tới đó thở dài:
- Cho dù tuyệt đại bộ phận lợi nhuận sẽ bị doanh nghiệp hải ngoại hút cạn, nhưng bọn họ vẫn sẽ sống phây phây, vì bọn họ có thể hút mồ hôi của công nhân.
Tạ Vãn Tình hơi lo:
- Nếu là thế, hoàn cảnh thị trường Cẩm Hồ đối diện khả năng sẽ trở nên gay go trước dự định...
- Sợ sói tới sao?
Trương Khác cười thản nhiên:
- Đâu thể chuyện gì cũng như ý muốn, tới cũng được, suốt ngày bắt nạt loại đối thủ tầng cấp như Khoa Vương, Liên Tín cũng vô vị, cho dù sói không tới Cẩm Hồ cũng sẽ xông vào bầy sói.
- Em lúc nào cũng ngông cuồng.
Tạ Vãn Tình quyến rũ nhìn dáng vẻ tự tin ngạo mạn của Trương Khác, thực sự làm người ta mê mẩn.
Rạng sáng Tạ Vãn Tình đã đi, Trương Khác ngủ nướng một giấc, còn bỏ thời gian dọn dẹp nhà sạch sẽ mới tới trường, tới nhà ăn nhân viên, thấy chiếc xe đạp màu vàng của Tôn Tĩnh Mông dựa cạnh xe đám Đỗ Phi.
Những quán ăn ở ngõ Học Phủ còn chưa khai trương, Tôn Tĩnh Mông thời gian qua quen tới đây ăn cơm, dù sao về trường cô xa hơn một trước, mà sau khi thân thiết hơn với đám Đỗ Phi, Mông Nhạc cũng thi thoảng cùng ăn khuya với nhau.
Trương Khác đi tới, xòe tay bảo Đỗ Phi đưa tiền lẻ cho mình mua cơm, Tôn Tĩnh Mông đẩy bát cơm tới:
- Mới ăn hai miếng thôi, đột nhiên muốn giảm béo, anh sẻ cơm bên kia ra mà ăn.
Trương Khác ngồi xuống bên cạnh Tôn Tĩnh Mông, lấy ít cơm phía cô chưa ăn, ngẩng đầu lên, tên Đỗ Phi ăn cơm thích chan canh, làm bát cơm của hắn đến tởm, không ai dám lấy một chút cơm nào trong bát của hắn cả. Mông Nhạc thì ăn rất sạch sẽ, Trương Khác cướp thêm ít thức ăn của hắn, lười chẳng muốn đi mua cơm nữa.
Đúng một giờ sẽ có người hiệu giặt bên ngoài vào lấy y phục đem giặt.
- Hả?
Trương Khác nhìn Điền Lực Sơn đang ngồi đọc báo trên chiếc ghế dài:
- Bác Trương trước kia đâu?
- À, anh ấy hôm nay tới túc xá ĐH Sư phạm thu y phục rồi...
Điền Lực Sơn ngẩng đầu lên, không nhận ra Trương Khác, lấy giấy bút hỏi:
- Phòng nào?
- Bác thay tạm thời à?
- Không phải, sau này tôi thu y phục ở đây.
Trương Khác hơi ngớ người, Điền Lực Sơn vốn là phó quản đốc nhà máy nhuộm Lệ Phong, trước kia chính hắn cầm đầu công nhân ngăn cản bán Lệ Phong cho Cẩm Hồ, chặn cửa nhà máy không cho Vương Duy Quân tới thị sát, về sau khiến La Quân phải ra mặt.
Nhà máy Lệ Phong gây ô nhiễm nghiêm trọng bị đóng cửa, an bài công nhân viên do cục công nghiệp nhẹ và tổng công ty dệt nhuộm phụ trách.
Trương Khác biết sẽ có người bị chèn ép, song không ngờ Điền Lực Sơn rơi vào cảnh đi thu y phục cho hiệu giặt.
Điền Lực Sơn được nhận huân chương lao động 1/5, là đại biểu nhân dân toàn quốc, cái danh hiệu này không phải tầm thường, La Quân có muốn báo thù cũng phải ăn gan báo mới dám trực tiếp đuổi việc Điền Lực Sơn về nhà.
- Bác không nhận ra tôi à?
Trương Khác cẩn thận hỏi:
- À!
Trương Khác nói vậy, Điền Lực Sơn liền nhớ ra thanh niên dẫn La Quân tới cổng xả chất thải hôm đó, mỉm cười nói:
- Cậu là sinh viên Đông Hải, thảo nào lại hiểu tình hình ô nhiễm nhà máy Lệ Phong như thế.
Nụ cười ông ta không có chút oán hận nào.