Quan Lộ Thương Đồ

Chương 695 : Bữa Tối

Ngày đăng: 00:11 22/04/20


Mùa hè năm nay lương Văn Giang đã tốt nghiệp đại học, chính thức chủ trì công tác ở Côn Đằng online, quan hệ với Vương Thái Linh cũng phát triển ổn định, ngày mai cha Vương Thái Linh cũng cùng bộ trưởng bưu điện Cảnh Trọng Dương và quan viên bộ bưu điện tới Hải Châu.



Vương Thái Linh cũng muốn tới Hải Châu chơi một chuyến, Lương Văn Giang nghĩ cùng cô tới Hải Châu cũng tốt, hôm kia gọi điện báo cho cha mẹ bị mẹ hắn mắng cho một trận, cha vợ tương lai của hắn cũng tới Hải Châu rồi, sao có thể bỏ mẹ vợ tương lai ở Bắc Kinh một mình? 



Lương Văn Giang bị mắng, vội vàng nghe lệnh đưa cả hai mẹ con Vương Thái Linh tới Hải Châu.



Hôm qua Lương Văn Giang vừa xuống máy bay thì Lương Cách Trân đi xe tới đón nói với hắn:



- Ba mẹ cháu cũng sắp lên máy bay rồi.



Thế là biến thành cuộc gặp mặt gia trưởng hai nhà.



Trương Khác biết mẹ mình là nhiệt tình với chuyện gia tộc nhất, sai người dọn dẹp nhà chú, lấy tám cho Vương Húc Sâm và Lương Quốc Thịnh ở.



Vừa rồi Trương Khác chỉ thấy Lương Văn Giang và Vương Thái Linh đi dạo loanh quanh, những người khác không thấy đâu nghe Vương Thái Linh hỏi liền đi tới giải thích:



- Nhiều người trộn lẫn tên công ty và thương hiệu làm một nhưng không biết khái niệm công ty là nhắm vào nhà phân phối, còn thương hiệu là nhắm thẳng vào thị trường... Thôi, chuyện này chán lắm. Chị dâu, đêm qua ngủ có quen không?



Vương Thái Linh gật đầu:



- Bắc Kinh gió cát nhiều, lại khô, mùa thu ở Hải Châu dễ chịu hơn nhiều.



Trương Khác còn định hàn huyên vài câu thì chẳng hiểu từ khi nào Trần Tĩnh đã xuất hiện ở bên cạnh.



- Ế, sao chẳng có chút tiếng động nào thế?



Trương Khác hết sức trịnh trọng giới thiệu:



- Trần tiểu thư, chủ tịch Cao Khoa Khoa Vương, ngôi sao mới chói lọi trên thương trường.



- Khác thiếu gia đang châm chọc tôi đây à?



Trần Tĩnh nhoẻn miệng cười, bắt tay chào hỏi.
Trần Tĩnh cởi áo khác ra đặt sang một bên, cô mặc chiếc áo len nhạt bỏ sát người, Trần Tĩnh hết sức đầy đặn nhưng vòng eo nhỏ nhắn thon gọn tạo thành cơ thể mỹ miều tuyệt hảo, đương nhiên bắt mắt nhất là bầu ngực căng tròn ngạo nghễ, chiếc áo len bị đội lên hình thành đường cong hoàn mỹ, tưởng chừng dùng mắt cũng có thể cảm nhận được sức đàn hồi ghê gớm của nó, Trương Khác nuốt nước bọt, cố kiềm chế kích động muốn đưa tay sờ thử.



Trần Tinh cỏ chút mệt mỏi, nhưng dung nhan tinh tế mỹ lệ chẳng sụt giảm chút vào, ánh mắt Trương Khác dõi theo từng hành động nhỏ của cô, nhìn cô hơi kéo ống tay áo lên, nhìn ra được khuôn mặt của cô mang một vẻ đẹp cô đơn khó diễn tả bằng lời, cô đơn mà ưu nhã.



- Nhìn gì thế?



Trần Tĩnh chọn món xong, trả thực đơn cho phục vụ, cô luôn biết Trương Khác chăm chú nhìn mình, nhưng ánh mắt đó lúc này trong vắt chứ không phải như lúc nãy hau háu nhằm vào ngực mình, dù lúc đó trong lòng cô cũng không có chút bài xích nào, thậm chí còn có chút kiêu ngạo, đưa tay ra xua trước mặt mình:



- Có gì đẹp mà nhìn?



- Còn gì đẹp hơn nữa để nhìn sao?



Trương Khác không rời ánh mắt khỏi khuôn mặt cô, nói một cách tự nhiên chân thành:



-...



Trần Tĩnh cảm nhận rõ ràng một chỗ yếu đuối nào đó trong lòng bị làm xúc động rồi, chẳng lẽ mắng y lỗ mãng sao? Cố điều chỉnh lại tâm trạng, mỉm cười che dấu:



- Anh luôn lấy lòng các cô gái như vậy à?



- À, chỉ thuận miệng nói thôi, sự thực là thế mà, không phải tôi muốn lấy lòng cô đâu nhé.



Trương Khác biết điểm dừng, gọi một suất tôm nướng cùng bò bít tết.



Tới lúc ăn cơm lại hết sức nghiêm túc bàn luận chuyện thương nghiệp, lúc ở phòng trưng bày, được nghe Trương Khác nói về khái niệm công ty và thương hiệu, liền lấy ra thành đề tài đàm luận.



Hai năm qua Trần Tĩnh rất muốn đem những lý luận tiên tiến học được ở nước ngoài dùng ở trong nước, nhưng giờ cô đã nhận ra đó là một sự nghiệp đầy sáng tạo và thách thức, nghiêm túc trao đổi mới phát hiện Trương Khác không chỉ có sự nhạy bén với thị trường, mà nghiên cứu vận thành thị trường cũng có nghiên cứu sâu sắc.



- Sớm biết như thế đã chẳng cần du học nữa, bái anh làm thầy cho xong.



Trần Tĩnh gọi phục vụ tới thanh toán xong rồi đùa với Trương Khác, trước đó vốn định ăn tối xong về ngủ, nhưng vừa rồi ở quán ăn nói chuyện rất lâu, càng nói càng hợp ý, quan trọng hơn nữa là trước giờ chưa có ai chịu nghe cô nói một cách nghiêm túc như thế, đặc biệt là nam nhân có địa vị, cảm giác được thừa nhận làm cô hết sức hứng phấn, tới lúc này vẫn chưa hết hứng, vẫn cứ muốn giải bày với Trương Khác nhiều hơn.