Quan Lộ Thương Đồ

Chương 7 : Tội chứng của Đường Học Khiêm

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Trương Khác đang định mở ra xem bên trong chứa ảnh gì thì Hứa Tư đẩy cửa bước ra.



Thấy Trương Khác đứng ngay ở cửa, Hứa Tư giật mình:



- Sao cậu cứ thích đứng ở cửa dọa người khác thế?



Tay cô còn cầm bộ y phục mới thay ra, đẩy vai Trương Khác tới phòng khách:



- Cởi áo của cậu ra, tôi giúp cậu giặt, dùng máy sấy một lúc là khô.



- Lấy ra ngoài thong thả phơi cũng được.



Trương Khác mặc áo cổ hẹp, đầu kẹt không chui qua được, Hứa Tư tới giúp kéo ra, chạm vào cánh tay cô, cảm thấy làn da Hứa Tư lạnh lẽo.



Bên ngoài trời rất nóng, điều hòa trong phòng chưa mở, nhìn trên trán Hứa Tư lấm tấm mồ hôi, da lại lạnh toát, Trương Khác lấy làm lạ, muốn đụng chạm lần nữa, nhưng thế thì quá lộ liễu.



Trương Khác vất vả lắm mới chui đầu ra được, mình trần, thân thể mười sáu tuổi gầy gò, không có cơ múi mà y hay kiêu ngạo, cũng chẳng có màu da đồng khỏe khoắn, thấy ánh mắt của Hứa Tư, vẻ mặt Trương Khác có chút xấu hổ:



- Da chị thật lạnh, ngồi gần chị chẳng cần bật điều hòa.



- Cậu gầy quá.



Hứa Tư chỉ xương sườn của y:



- Có điều rất cao, vừa rồi tôi không nhận ra.



- Vừa rồi chị đi giày cao gót.



Hứa Tư hơi ngửa đầu lên, chỉ tới mũi y, cách gần như thế, như cảm thấy hơi thở âm ấm của cô phả lên cằm, Trương Khác lòng nao nao, cố kiềm chế khát vọng ôm cô vào lòng, dịu giọng nói:



- Chị Hứa Tư, chị thật là đẹp.



- Đừng học cách nói chuyện của người lớn.




Hứa Tư đặt cái cặp lên tù, đè lên phong bì, lại tiếp tục đi giặt quần áo, cửa phòng không đóng, Trương Khác muốn mở cặp tài liệu ra xem mà không có cơ hội. Đứng đó nhìn trộm Hứa Tư, chỉ thấy nửa người cô, tóc dùng kẹp màu tím kẹp tùy ý, buông xuống che đi khuôn mặt, lộ ra mỗi cái cằm thon thon, người cô hơi con, bầu ngực căng phồng phía trước bị ép chặt vào áo, lộ ra đường cong mê đắm.



- Nhóc con, nhìn trộm cái gì?



Hứa Tư xoay mặt lại, thấy Trương Khác hau háu nhìn ngực mình, quát một tiếng, tuy cô ngồi nghiêng, nhưng vẫn kéo cổ áo lên, lại càng làm nổi lên bầu vú ngạo nghễ.



Trương Khác chuyển ánh mắt lên khuôn mặt vờ giận của Hứa Tư, muốn nói gì đó, lại chẳng nói ra lời, quay về phòng khách ngồi xuống ghế sô pha, tiện tay bật TV. Đúng lúc phát tin Đinh Hướng Sơn đi thăm hỏi xã thị trấn bị bão, liền nói một câu:



- Chị Hứa Tư, chị đẹp như thế, cho dù là bí thư thành ủy Hải Châu nhìn thấy chị cũng không kìm lòng được.



Tiếng động trong phòng vệ sinh đột nhiên ngừng lại, một lúc lâu sau Hứa Tư mới nói:



- Nhóc con, nói lăng nhăng gì đó...



Tiếp theo lại im lặng.



Đợi một lát nữa, bên trong vẫn không có động tĩnh, Trương Khác cảm thấy lạ, đi tới cửa phòng vệ sinh, nhìn thấy Hứa Tư dựa vào tường lặng lẽ khóc, giọt nước mắt long lanh lăn trên gò mà không chút tì vết, làm người ta đau lòng.



Thấy Trương Khắc đứng ở cửa, Hứa Tư hốt hoảng đưa tay lau nước mắt, bọt xà phòng lọt vào mắt, làm cô xót hét lên.



- Chị Hứa Tư, cúi đầu xuống một chút, dùng nước rửa là ổn thôi.



Trương Khác vội đi múc nước, một tay nâng gò má Hứa Tư, một tay rót nước vào mắt cô:



- Mở mắt ra một chút là được.



Nhìn hàng mi dài của Hứa Tư khẽ run rẩy, tựa hồ trong lòng ẩn chứa sợ hãi vô biên, Trương Khác nhẹ nhàng ôm cơ thể thành thục đầy đặn của cô trong lòng, cảm giác cơ thể trong lòng cứng đờ, nhưng không né tránh. Trương Khác thở dài, không kìm được nói:



- Chị Hứa Tư, em nhất định không để ai làm tổn thương chị...



Người Hứa Tư mềm đi, rồi bắt đầu run run, từ đôi mắt khép chặt nước mắt chảy ra, chảy dọc theo gò má trắng như tuyết đầu mùa rơi xuống.