Quan Lộ Thương Đồ
Chương 758 : Đau đầu
Ngày đăng: 00:11 22/04/20
Tần Cương nghe thế không biết phải nói ra làm sao nữa.
Hiệp hội sinh viên sáng nghiệp đang hoạt động rất tốt, chuyện học viện thương mại quốc tế tổ chức kỳ nghỉ xuống nông thôn lấy kinh nghiệm thực tiến còn do Đỗ Phi thông qua Sáng Hiệp cung cấp kinh phí, Cung Như Xuân chuẩn bị lấy danh nghĩa đoàn trường khen thưởng, vừa rồi còn thảo luận xem có nên thưởng cho ba người sáng lập là Đỗ Phi, Trương Khác, Mông Nhạc hay không, nào ngờ lại xảy ra chuyện này.
Tần Cương nghĩ hẳn là đoàn trường đã viết cả tên Trương Khác lên giấy khen rồi cũng nên, toát mồ hôi lạnh, nghĩ phải khẩn cấp gọi điện cho Cung Như Xuân, nếu không vừa khen vừa thưởng công bố một lúc thì mọi người không xuống thang nổi.
Thôi Quốc Hằng là người thực sự sợ hãi, nghĩ không ra vì sao bình thường Ngụy Đông Cường rất khôn ngoan, sao lại không hiểu chừng mực như thế.
Nghĩ Ngụy Đông Cường nhất định lúc này không chịu ngoan ngoãn ngồi tại văn phòng khóa, Thôi Quốc Hằng tìm kiếm số máy nhắn tin của Ngụy Đông Cường.
Một lúc sau có điện thoại gọi tới, Ngụy Đông Cường quên máy nhắn tin trên bàn làm việc, trợ lý chủ nhiệm nhìn thấy trên máy là số của viện trưởng liền gọi điện lại hỏi xảy ra chuyện gì, Thôi Quốc Hằng đành nén giận bảo trợ lý chủ nhiệm kia lập tức đi tìm Ngụy Đông Cường.
- Hay là tôi đi tìm hiểu tình hình cụ thể ra sao?
Tần Cương cẩn thận hỏi:
- Không cần.
Thôi Quốc Hằng lắc đầu:
- Có phải gian lận hay không không phải quan trọng trong sự kiện này, hai giám thị phòng thi đều đã nói là tình tiết không nghiêm trọng, cảnh cáo miệng là được. Hai bài thi không hoàn toàn giống nhau, mà cho dù tình tiết có thực sự nghiêm trọng như lời hắn nói thì cũng phải thông báo cho viện trước chứ.
Tần Cương thấy Thôi Quốc Hằng cũng muốn đem chuyện lớn hóa chuyện nhỏ, nên không đi tìm hiểu tình hình để giải vây cho Trương Khác nữa, ngồi đợi Ngụy Đông Cường tới.
Ở viện thương mại quốc tế, Thôi Quốc Hằng có quyền uy tuyệt đối, chuyện hắn bào lảm là phải làm đến nơi đến chốn, Ngụy Đông Cường rất nhanh mồ hôi mồ kê nhễ nhại chạy tới.
Thôi Quốc Hằng không tới mức chẳng có chút hàm dưỡng nào quát tháo Ngụy Đông Cường ngay, uống một ngụm trà, đặt chén xuống, nói:
Chuyện này không dễ xử lý, nếu là gian lận thi cử, xử phạt không thể quá nhẹ, nếu phạt nặng, một nhân vật lớn nào đó bọn họ không đối phó nổi trực tiếp tìm Lý Hồng Minh thì chẳng phải tự chuốc phiền vào thân hay sao?
Thôi Quốc Hằng đau đầu vô cùng.
~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~~~~~~~
- Cậu ta là tên đầu heo, cho dù bị đuổi học cả trăm lần cũng không oan, nhưng Ngụy Đông Cường nhắm vào bạn như thế thật quá đáng, Tiểu Tiêu bạn đừng lo, trường học không vô lý như vậy đâu.
Mọi người đều tập trung ở 1978, Đường Thanh kéo Thẩm Tiêu qua một bên an ủi.
- Này này, mình cũng là người bị hại, không biết đắc tội họ Ngụy thế nào...
Trương Khác ngồi xa xa, kêu oan:
Đường Thanh trừng mắt lên:
- Bạn còn có mặt mũi nói mình là người bị hại à?
Tôn Tĩnh Mông đang chuẩn bị nước uống cho mọi người, thấy Trương Khác trơ trẽn nói mình bị hại, cũng lườm y một cái:
- Đúng là bị đuổi học trăm lần cũng đáng.
Đường Thanh là cô bé ngoan không biết dùng quyền lực đặc thù, còn lo lắng bảo Lệnh Tiểu Yến:
- Chị Tiểu Yến, hay phiền chị tìm chị Lâm Băng nói đỡ với Ngụy Đông Cường.