Quan Lộ Thương Đồ

Chương 760 : Quyền thế và thể chế

Ngày đăng: 00:11 22/04/20


Tần Cương ngớ người, sao lại liên quan tới cả con trai thư ký trưởng chính phủ tỉnh nữa, lại còn do Lục Thiên Hựu chủ động đầu thú.



Mặc dù chuyện rất quỷ dị, nhưng ý tứ Thôi Quốc Hằng thì hắn hiểu rõ, chuyện này xử lý cuối cùng là cảnh cáo miệng Trương Khác và Lục Thiên Hựu, không hề nhắc tới cô bé kia, Thôi Quốc Hằng bảo mình đi cảnh cáo Ngụy Đông Cường, để phòng tên tiểu tử đó tái phạm.



Nhân vật nhỏ mãi mãi chỉ có thể nhìn thấy biểu hiện bên ngoài, Ngụy Đông Cường tuyệt đối không ngờ Lục Thiên Hựu lại đi tới chỗ Thôi Quốc Hằng đầu thú.



Buổi sang hắn bị Thôi Quốc Hằng mắng cho sợ mất hồn mất vía, chạy về phòng mà tưởng chừng trời sặp sập tới nơi rồi, hắn chưa bao giờ nghe thấy Thôi Quốc Hằng nổi giận với ai tới mức đó, nghe Tần Cương nói xong, cảm giác có một cái lưới đang ngày càng thít chặt lấy mình tới không thở nổi.



Thường ngày hắn rất quan tâm, rất chiếu cố Lục Thiên Hựu, ai ngờ lại bị chính Lục Thiên Hựu làm khó, Ngụy Đông Cường cảm giác như mình bị phản bội, chẳng phải mình muốn bảo vệ nó nên mới vờ không thấy nó đổi chỗ sao? Giờ thì mình thành tiểu nhân rồi.



Nhìn cái dảng vẻ như chó nhà tang của Ngụy Đông Cường, Tần Cương chẳng thương hại chút nào.



Chẳng phải vì Ngụy Đông Cường lấy trứng mà muốn chọi lại tảng đá Trương Khác, nếu hắn thực sự mà làm thế, bên trên dù khó xử, nhưng các giáo viên khác sẽ tán đồng với hắn, đám hoàn khố có cơ hội là nên trấn áp một chút.



Nhưng Ngụy Đông Cường không thể đối xử độc ác như vậy với một cô bé gia cảnh bần hàn nhưng khắc khổ học tập vươn lên được, đừng nói phòng giáo vụ không phải là kẻ ngốc, mà các giáo viên nghe thấy cũng không tưởng tượng nổi.



Chuyến này Ngụy Đông Cường xem như mất lòng sạch sẽ cả trên lẫn dưới rồi, có giáo viên thẳng thừng nói: Ngụy Đông Cường không thích hợp làm công tác với sinh viên nữa.



Lời này còn chưa truyền tới tai Thôi Quốc Hằng, nhưng chưa chắc Thôi Quốc Hằng đã không có suy nghĩ này, nếu không làm công tác sinh viên nữa thì trong viện còn vị trí nào cho hắn? Chỉ e làm công tác hai năm thì hạn ngạch học nghiên cứu sinh hắn cũng chẳng có phần.



Cùng vùng vẫy trong một hệ thống, tâm thái Ngụy Đông Cương ra sao, Tần Cương cũng cảm thụ được ít nhiều, nói không chừng hắn cũng oán hận mình rồi.



Tần Cương biết Ngụy Đông Cường thèm khát cái vị trí giáo viên chỉ đạo Sáng Hiệp của mình, trước kia chọn vị trí này, Mông Nhạc là học sinh của mình nên đã nói giúp mình, Trương Khác và Đỗ Phi là học sinh của Ngụy Đông Cường lại không nói giúp hắn.



Hẳn điều này khiến tên Ngụy Quân Tử để bụng, cho nên mới nhân cơ hội này phát tác, nếu không vi phạm kiểu này nói thực thì đã đi học có mấy ai không phạm vào, có thể nói là nhỏ nhất trong các lỗi gian lận thi cử rồi, nhìn thấy cùng lắm cảnh cáo miệng thôi, cớ gì làm ầm ĩ tới tận phòng giáo vụ.



Thấy quyền quý, có người tránh xa, nhưng đa phần thì nỗ lực lấy lòng, có kẻ leo lên rồi hoàn toàn quên mất bản thân, hoặc là có lẽ trong lòng ẩn chứa chua sót nhục nhã khi phải luồn cúi làm tâm lý vặn vẹo, cho nên nhìn thấy người giống mình trước kia liền trà đạp tàn nhẫn.



Có lẽ Ngụy Đông Cương nhìn thấy hình ảnh cũ của bản thân trong cô bé nhà nghèo phấn đấu vươn lên kia, tâm lý không chịu nổi.



Loại người như thế, Tần Cương chưa phải không thấy qua bao giờ.



Tần Cương nhận ra con người của Ngụy Đông Cường liền sinh cảnh giác, không muốn nói lời khuyên nhủ gì hắn, chỉ ngồi đó nhìn bố trí trong phòng.



Phòng giáo viên của Đh Đông Hải điều kiện chẳng tốt hơn được KTX sinh viên, còn do hai giáo viên thanh niên trung một gian, vô cùng đơn giản, chỉ có hai cái giường, tủ quần áo đơn giản, một cái bàn dài đặt ở giữa, ngay cả bàn riêng của mình cũng không có, tắm rửa vệ sinh cá nhân đều ra nơi công cộng, cả gian phòng bốc mùi ẩm mốc.



Tần Cương trước đó cũng ở trong gian phòng như vậy, thi thoảng bạn gái đến còn phải nhờ người cùng phòng tối tìm chỗ khác ngủ tạm, đa phần đều bạn gái tới buổi sáng, ăn tối xong rời đi.



Kết hôn xong được trường phân cho cái phòng riêng, đã làm cho người ta thỏa mãn lắm rồi.



Lần này trường được Thế Kỷ Cẩm Hồ chia cho hai tòa nhà trong khu chung cư Thanh Niên, tới viện bọn họ được 24 phòng, nói là an bài cho giáo viên thanh niên.


Trương Khác vào phòng bóng bàn 1978, gọi điện cho Lục Văn Phu:



- Xấu hổ qua, làm chú Lục phải mất mặt cùng tôi.



- Ha ha, tôi nhận được điện thoại của Thiên Hựu thì đang báo cáo công tác với tỉnh trưởng Lý, chuyện nhỏ thôi mà, chỉ lo cậu trách tôi vẽ rắn thêm chân.



Nghe Trương Khác xưng hô thân thiết, Lục Văn Phu mở cở trong bụng, biết chuyến này xử lý chuẩn xác rồi.



"Té ra là vì Lý Viễn Hồ, thảo nào Lục Văn Phu lại ôm lấy chuyện này, mà quái, sao ngài tỉnh tưởng lại quan tâm tới loại chuyện vụn vặt này?" Bất kể thế nào cũng là chuyện tốt, có nghĩa là thái độ của Lý Viễn Hồ có chuyển biến vi diệu? Đương nhiên điều này cảm thụ là được, không cần nói ra:



- Sao thế chứ, tôi cám ơn chú Lục còn không hết.



Nhớ tới Ngụy Đông Cương, Trương Khác nhếch mép cười cúp điện thoại, nếu hắn không lôi Thẩm Tiêu vào, y cũng không thèm chấp, Trương Khác chai mặt rồi.



Nhưng Ngụy Đông Cường há miệng cắn càn, Trương Khác không nể nang tình nghĩa gì nữa, đương nhiên Lục Văn Phu cũng chẳng cần nói gì thêm, chỉ cần giữ thái độ lạnh lùng, thể chế sẽ cho Ngụy Đông Cường nềm đủ đau khổ.



Trương Khác nghĩ sau này có chuyện gì hay không cũng nên chủ động tìm Lý Viễn Hồ báo cáo nhiều hơn, quan hệ cải thiện không dễ, phải biết trân trọng, đi ra quan bar thấy cả đống người ở đó, nói:



- Trưa rồi, mọi người còn ngồi lỳ ở đây, không đói à?



- Cậu không vì keo kiệt một bữa cơm mà đuổi chúng tôi đi chứ hả?



Mông Nhạc quay sang:



- Vì chút việc của cậu mà mọi người khẩn trương nửa ngày trời, lão Tần chạy tới quan tâm tới cậu đây này.



Tịch Nhược Lâm lúc này mới thở hồng hộc chạy tới:



- Thông báo xử phạt là sao, thay đổi chỗ ngồi sao lại bị cảnh cáo, có phải Trương Khác cãi lại giám thị không?



Mọi người đều cười cô phản ứng chậm chạp, chuyện đã xong cả rồi không ngờ Tịch Nhược Lâm chỉ biết phiên bản đem ra lừa người của viện, không vội giải thích, chỉ thảo luận xem buổi trưa đi ăn ở đâu mới có thể làm Trương Khác nhận chút bài học.



Buổi sáng mọi người đều thi xong môn cuối cùng rồi, thi xong là có thể rời trường.



Nếu chẳng phải chuyện gian lận bị tóm thì thi xong môn thứ nhất Trương Khác đã cùng Đường Thanh lên xe tới Tân Vu, y cũng không dám giải thích với mẹ nguyên nhân, chỉ nói là có thể kịp tới Tân Vu ăn tối.



Trần Phi Dung, Tô Nhất Đình thì chiều sẽ về Hải Châu, vừa khéo có xe ngân hàng thương nghiệp tới tỉnh làm việc, cha Tô Nhất Đình cán bộ trung tầng ngân hàng, có xe đi liền tiện thể đưa hai cô về.



Tôn Tĩnh Mông sẽ về Hong Kong trước, 1978 giao cho Lệnh Tiểu Yến quản lý.



Tính toán lịch trình thì không biết có thể về nước trước tết không nên ăn bữa cơm hôm nay coi như là cơm tất niên, có cơ hội đương nhiên Trương Khác muốn lôi mọi người cùng đi.