Quan Lộ Thương Đồ

Chương 763 : Có thêm một người chị

Ngày đăng: 00:11 22/04/20


Địch Đan Thanh cho dù eo vẫn buộc tạp dề vừa giúp việc trong bếp, vóc người cao ráo, thân hình cực chuẩn, đôi mắt sáng, cánh môi hồng phát huy vẻ đẹp nữ tính tới cực điểm.



Nhớ tới đến mùa xuân Địch Đan Thanh sẽ vào Đh Đông Hải học MBA, mùa xuân Kiến Nghiệp sẽ náo nhiệt thêm vài phần, Trương Khác cảm thấy có chút đau đầu, kháng cự lại sức hút của cô gái này không dễ dàng chút nào.



Trương Khác xua tay không để hai cô gái giúp:



- Nếu để hai chịu trẹo lưng thì tôi bồi thường không nổi.



Tạm thời đặt hành lý ở góc phòng, ngồi trên xe quá lâu, y đói meo rồi, chắc mọi người ở Tân Vu cũng đợi rất lâu rồi.



Trương Khác vốn định vốn định chỉ giữ Phó Tuấn lại dùng cơm, còn các nhân viên đi theo khác thì tới khách sạn luôn, nhưng ba y mời tất ở lại.



- Con nói 10 giờ sáng xuất phát cơ mà? Giờ đã là 8 giờ tối rồi.



Đi vào phòng ăn ngồi xuống, Trương Tri Hành gõ gõ đồng hồ đeo tay hướng về phía Trương Khác:



- Vì đợi con mà mọi người phải nhịn đói đấy.



Trương Khác tất nhiên không có mặt mũi nào dám nói thật, đang tính kiếm cớ gì đó đối phó cho qua, Đường Thanh lúc này đã bình thường trở lại, không nể nang gì vạch trần cái xấu của y ra:



- Trương Khác hôm này giỏi lắm đấy ạ, vốn bọn cháu kế hoạch trước rồi, 10 giờ sáng sẽ lên đường, nhưng bạn ấy sáng đi thi nhìn trộm bài người ta bị bắt tại trận, còn bị phạt cảnh cáo. Bọn cháu chỉ đành ăn trưa xong mới xuất phát.



Trương Tri Hành và Lương Cách Trân ngạc nhiên nhìn nhau, nghe thấy chuyện này không biết phải có thái độ thế nào mới thích hợp.



Địch Đan Thanh cố nhịn cười, Vệ Lan mắt mở to nhìn y hết sức khoa trương.



- Sau này phải lấy băng dính dính miệng bạn lại mới dám đưa bạn tới Tân Vu.



Trương Khác đưa tay nhéo hông Đường Thanh:



- Mình chỉ có chuyện mất mặt ấy mà bạn còn đi tuyên dương khắp nơi.



Đương Thanh y phục dầy, vặn mình né tránh, cười khúc khích, tránh sang bên cạnh Lương Cách Trân:
- À phải, phòng phía nam thoáng hơn, mẹ bảo Tiểu Lan phơi chăn giúp con rồi, còn Trương Khác ngụy phòng phía bắc.



Biên ngay là tới Tân Vu phải ngủ riêng mà, Trương Khác thầm thở dài trong bụng.



Ăn tối xong Địch Đan Thanh và mẹ con Vệ Lan cùng Phó Tuấn và nhân viên đi cùng rời đi. Địch Đan Thanh muốn tìm Trương Khác báo cáo công tác, có điều chuyện gì đều phải đợi tới ngày mai hẵng nói.



Trương Khác cùng Đường Thanh và cha mẹ lên tầng hai xem TV, Lương Cách Trân kéo Đường Thanh ngồi bên cạnh, hạnh phúc nói:



- Mẹ con rất hâm mộ mẹ nhận con gái nuôi, nhất định cũng hâm mộ cả nhà ta quây quần bên nhau cùng ngồi xem TV thế này.



Đường Thanh cũng hạnh phúc ôm lấy Lương Cách Trân, Trương Khác thầm thở dài, thảo nào người ta nói con gái lấy chồng như bát nước hắt đi, mình phải gọi điện quan tâm hỏi thăm vợ chồng Đường Học Khiêm hộ cô nàng vậy.



Trên TV đang chiếu một bộ phim lịch sử chua chát tên là Câu chuyện Hong Kong, Trương Khác và cha đều không phải là người có thể mỗi ngày ngồi xuống xem phim truyền hình, cố ngồi xem chốc lát không hiểu đầu cua tai nheo ra sao, liệt bại trận rút lui ra ban công.



Ban đêm ở Tân Vu không lạnh chút nào, không bật đèn hành lang, ánh trăng đã đủ chiếu sáng rồi, Trương Khác nhìn khuôn mặt có chút mỏi mệt của cha, cười:



- Hiện ba là lãnh đạo thành phố thực sự rồi, mẹ có kêu ca ba vất vả quá không?



- Sao không chứ? Kinh tế Tân Vu mới có tiến triển, công tác phải làm quá nhiều. Mẹ con ở Tân Vu không có nhiều người quen, cho nên mới dứt khoát đòi nhận Tiểu Lan làm con gái nuôi.



Trương Tri Hành gõ trán con trai:



- Con nói xem nuôi đứa con như con có tác dụng gì? Cha mẹ chẳng phải lo lắng gì cả, hoàn toàn mất lạc thú của cha mẹ rồi.



Trương Khác nhe răng cười:



- Thật ra so với đám trẻ con đang ở tuổi nổi loạn thì con rất thích được nghe cha mẹ cằn nhằn.



- Ha ha, tối nay thì thôi vậy, mai con có thời gian thì nghe ba cằn nhằm.



Trương Tri Hành vỗ vai con, người làm cha mẹ khi thấy con cái lớn lên cao lớn bằng mình đều cảm khái con lớn rồi, thằng con này thì hay quá, căn bản chẳng sinh ra nổi sự cảm khái đó.