Quan Lộ Thương Đồ
Chương 765 : Người phát ngôn
Ngày đăng: 00:11 22/04/20
Địch Đan Thanh xuống lầu, thấy hai vợ chồng Trương Tri Hành vừa đi vào phòng khách, Đường Thanh và Vệ Lan đi sau tay sách mấy túi ni lông.
Trương Tri Hành hỏi Địch Đan Thanh:
- Trương Khác ở trên đó à?
Lương Cách Trân thò đầu nhìn cầu thang phía sau Địch Đan Thanh, gọi với tính thăm dò:
- Tiểu Khác...
Bà không thích có cô gái xinh đẹp lượn quanh Trương Khác, khi bà quyết chọn Đường Thanh làm con dâu, nhất là hôm qua mơ hồ nhận ra đường quan hệ của con trai và Đường Thanh và con mình có tiến triển lớn càng sợ con trai bị cô gái xinh đẹp khác quyến rũ, đặc biệt là cô gái xinh đẹp tới mức có thể gọi là yêu nghiệt như Địch Đan Thanh.
Địch Đan Thanh từ sau khi lớn lên không biết bị bao nhiêu cô gái đề phòng, thanh danh ở Tân Vu cũng không tốt lắm, thường ngày thể hiện kiên cường, sắc sảo không được người ta yêu thích như Vệ Lan ngây thơ ngoan ngoãn, tuy hiểu tâm thái của Lương Cách Trân nhưng trong lòng chua xót:
- Khác thiếu gia ở trong bếp giúp thím Vệ làm cơm tối.
Lòng nghĩ: " Ai mà dám quyến rũ cậu ta phải có tinh thần thiêu thân lao vào lửa, để cậu ta nuốt cho xương không còn mới được."
Trương Khác đeo tạp dề từ bếp đi ra, hỏi:
- Chị Địch, có ý tưởng gì chưa?
Địch Đan Thanh trước mặt Lương Cách Trân chú ý ăn nói cử chỉ, đáp:
- Vẫn chưa có đầu mối nào.
Trương Khác bảo Đường Thanh:
- Mau đưa ớt cho thím Vệ đi, thím ấy cần dùng..
Cởi tạp dề ra nhét vào tay mẹ rồi đẩy vào bếp:
- Chuyện bí thư Giang nói hồi trưa ba không định hỏi tới sao?
- Ba đúng là không ngờ bí thư Giang lại đưa ra yêu cầu này, Cẩm Hồ chỉ cần ngả một chút cho Tân Vu cũng làm nơi này hưởng lợi lớn, con nên suy nghĩ nghiêm túc thỉnh cầu đó. Còn ba nên tránh thì hơn, với lại ba cũng chẳng còn tinh lực chú ý tới nó.
Trương Tri Hành nói:
- Các con cứ thảo luận đi, ba ngồi bên cạnh nghe.
- Lấy một hạng mục không quan trọng tới Tân Vu rất dễ, song không có ích lợi gì thực tế, suy nghĩ của con rất đơn giản.
Trương Khác kéo cha y và Địch Đan Thanh ngồi xuống ghế sô pha:
- Nói cho cùng vẫn là vấn đề phân cấp sản nghiệp. Hành lang số của Kiến Nghiệp dùng hơn 100 km3, trừ đi đất dùng cho cơ sở trang thiết bị thì không đủ 80 km3, trông có vẻ rộng đấy, nhưng muốn phát triển thành cơ sở sản nghiệp thông tin toàn cầu thì chút đó còn xa mới đủ. Một hạng mục nhà máy tinh viên đã chiếm mất một nghìn mẫu, các công trình phụ trợ nữa tốn thêm hai nghìn mẫu, đó mới chỉ là quy hoạch năm nay thôi đấy.
Trương Tri Hành cắt ngang:
- Hạng mục đó đối với Kiến Nghiệp mà nói cũng chỉ có thể gặp không thể cầu, con nói ngắn gọn thôi.
Trương Khác quay sang nhìn Địch Đan Thanh:
- Chị đừng nói đáng thương như thế, trên đời này có mấy ai không bị dòng đời xô đẩy? Tóm lại, chị không có chuyện muốn làm, vậy tôi mời chị giúp tôi, nếu chị có chuyện muốn làm, tôi sẽ không cố giữ.
Sau này sẽ ngày càng có nhiều việc Cẩm Hồ không tiện ra mặt xử lý, Trương Khác lại lười, Tạ Vãn Tình trấn thủ tổng bộ Hải Châu cùng lo việc trường học đủ mệt rồi, chạy bôn ba khắp nơi cần có người khác, nếu chẳng phải Địch Đan Thanh quá kiều diễm, rất thích hợp giữ lại bên cạnh đóng vai trò trợ lý riêng bí mật của y, Trương Khác cũng rất mâu thuẫn, nhưng chuyện này chỉ có thể nhờ Địch Đan Thanh hiệp trợ Cẩm Hồ tiếp xúc các nơi thôi.
~~~~~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~~
Trương Khác tới Tân Vu hai ngày chẳng được yên thân, tới ngày thứ ba mới thoát thân tới Thiên Vân Sơn chơi.
Tân Vu tiến hành quy hoạch lại sản nghiệp du lịch, Thiên Vân Sơn trở thành trọng điểm, so với năm ngoái con đường cát đá đã được sửa thành đường rải nhựa, các sản nghiệp khác cũng bắt kịp, trừ phong cảnh mỹ lệ ra, khí hậu dễ chịu ra, còn phải có nơi ăn, nơi ở, nơi mua sắm thuận tiện v..v..v..
Thành phố dự toán sơ bộ phải đầu tư 600 triệu là ít nhất.
Bị ảnh hưởng nguy cơ tài chính Châu Á, tăng trưởng kinh tế trong nước sụt giảm nghiêm trọng, chuyện TW ra biện pháp kích thích tăng trưởng kinh tế là điều tới trong nay mai.
Những ai có khứu giác nhạy bén sẽ ý thức được sản nghiệp nào sẽ được hưởng lợi từ chính sách kích thích kinh tế.
Ở dưới hoàn cảnh như thế, Tân Vu hoàn toàn có thể lấy thu nhập tài chính ra để thế chấp vay ngân hàng, đầu tư kiến thiết quy mô lớn, có lẽ không cần tới 10 năm thu lợi từ sản nghiệp du lịch có thể trả hết khoản vay.
Đứng ở dưới chân núi nhìn lên thấy tầng mây rất dày, có vẻ như sắp mưa, đi lên giữa sườn núi, trời chuyển âm u, cảm giác tầng mây ẩm ướt ở ngay dưới chân.
Thiên Vân Sơn so với năm ngoái còn có một điểm tiến bộ nữa, là tới lưng núi vẫn có tín hiệu di động, như thế tuy tiện hơn, nhưng Trương Khác thà không có tín hiệu thì hơn, như vậy mới có thể hoàn toàn vứt bỏ mọi việc.
Đường Thanh còn tưởng sẽ như năm ngoái ở trong nhà khách suối nước nóng của Thế Kỷ Cẩm Hồ, nhưng xe đi qua nơi đó mà không dừng lại, rồi tiếp tục đi dưới con đường rợp bóng cây, tới tận hồ nước cuối đường.
Xe dừng trước hồ, Đường Thanh mới nhìn thấy mép hồ vốn mọc đầy lau sậy đã được dọn dẹp xây một căn nhà gỗ nhỏ nhắn, một phần trên đất liền, một phần cắm cọc gỗ nằm lơ lửng trên mặt hồ.
- Oa! Xây từ bao giờ thế, nhanh quá.
Đường Thanh quỳ trên ghế, phấn khích nói:
- Nếu tối nay có thể ngủ ở bên hồ thì quá tốt rồi.
- Chúng ta không ở đó.
Trương Khác xuống xe, mở cửa cho Đường Thanh, chỉ vào giữa lòng hồ:
- Buổi tối chúng ta ở đó, bên đó mới là địa bàn của bạn.
Đường Thanh lúc này mới nhìn thấy hòn đảo nhỏ giữa hồ vốn toàn lau lách có một cái cầu gỗ cao lớn, giữa bóng cây um tùm rậm rạp có một thủy tạ bằng gố kéo dài tới tận mặt nước.
- Á!
Đường Thanh che miệng, nhìn hòn đảo giữa hồ với vẻ không sao tin nổi, năm ngoái ở đây cô thuận miệng nói với Trương Khác mơ tưởng của mình, muốn mua một hòn đảo giữa hồ rồi xây một căn nhà gỗ, dù có làm bằng trúc cũng được, đến hoàng hôn mở ban công ngồi dưới đọc sách, không ngờ chớp mắt một năm đã trôi qua, mơ tưởng biến thành sự thực trước mắt, cô nhìn phía đó mất mấy giây mới hờn dỗi nói:
- Thật là, không nói trước cho người ta một tiếng.