Quan Lộ Thương Đồ
Chương 780 : Tai nạn xe
Ngày đăng: 00:12 22/04/20
Trương Khác tới Hong Kong một mặt là quan tâm tới nghiệp vụ nơi này, mặt khác đầu tháng 2 Đường Thanh quay về trường, nên y không ngại phiền toái, trước khi tới Bắc Kinh đặc biệt tới Hong Kong gặp công chúa trong lòng.
Trong nước còn chìm trong mùa đông giá rét, trung tuần tháng 2 ở Hong Kong đã cho người ta cảm giác đậm đà hơi thở mùa xuân.
Đường Thanh mặc quần jean lam nhạt, đi giày thể thao đế bằng, yên tĩnh đứng trong đại sảnh nhìn Trương Khác đi tới, trong đôi mắt vừa dài vừa quyến rũ tỏa ra ánh sáng long lanh, toàn thân tràn ngập sức sống thanh xuân tươi trẻ.
Trương Khác mỉm cười giang tay ra chờ đợi.
- Chỉ ở Hong Kong mỗi một ngày thôi à?
Đường Thanh bất chấp ánh mắt của người bên cạnh, nhào vào lòng Trương Khác, ôm chặt lấy lưng y, để giải nỗi tương tư những ngày qua.
- Ừ, mai phải bay đi Bắc Kinh mất rồi.
Trương Khác vuốt ve lưng cô, áy náy nói:
Đường Thanh đặt tay lên má y, nói đầy yêu thương:
- Vậy thì vất vả quá, đáng nhẽ bạn phải bay thẳng tới Bắc Kinh.
- Chính vì vất vả mới cần gặp bạn để lấy thêm sinh lực chứ.
Trương Khác khẽ vuốt mũi Đường Thanh, ôm cô đi ra ngoài.
Hong Kong vừa mứi đổ mưa, trời trong xanh không khí mát lạnh, mặt đường vẫn còn những vũng nước ướt sũng.
Trương Khác chỉ cho đám Tương Vi thời gian báo cáo công tác ở trên xe, nhìn thấy khách sạn ở trong tầm mắt, liền nói:
- Ái ái, sao lưng lại đau thế nhỉ, chắc thời gian qua vất vả quá.
- Khác thiếu gia muốn đuổi khách cứ nói thẳng đi.
Tương Vi phì cười:
- Tôi có không biết điều tới đâu cũng chẳng ở lại đây cản trở, ngay Đường Thanh cũng muốn đuổi tôi đi rồi.
- Giờ chị mới biết là mình gây cản trở à?
Trương Khác cười vô lại, bị Đường Thanh đỏ mặt nhéo cho một cái, y vỗ cặp hồ sơ nói tiếp:
- Tôi sẽ bỏ thời gian ra xem, trước khi rời Hong Kong trả lời chị, buổi tối còn tới nhà bác Tôn ăn cơm, không thể trì hoãn được nữa.
Miệng thì nói không thể trì hoãn, nhưng đuổi Tương Vi lên, vào phòng vừa đóng cửa lại, Trương Khác ấn Đường Thanh vào cửa ngấu nghiến cánh môi cô, giải tỏa tương tư dồn nén.
- Ư, ư..
Cánh môi phấn hồng của Đường Thanh bị quấn lấy, không thể nói được gì, chỉ phát ra những tiếng hàm hồ, thừa lúc Trương Khác đưa lưỡi vào cắn nhẹ một cái, khiến y rụt lưỡi lại, mới có cơ hội vừa thở dốc vừa nói:
Tên thanh niên kia giờ mới kịp phản ứng lại, hắn là hạng thường ngày có chịu thua ai, thấy má nóng rát, nhào bổ tới định tóm lấy cổ áo Trương Khác, nhưng bị lái xe chặn lại.
Trương Khác tung chân đạp một phát vào đùi hắn, thấy hắn ôm đùi ngã xuống gào rú, không có chút thương xót, nào, chỉ hận đạp một cái chưa đủ, chỉ mặt tên đó chửi:
- Mẹ mày, ngoan ngoãn một chút cho tao, đừng tưởng có vài đồng tiền thối là không coi trời đất ra gì, đó là một mạng người.
Trong mắt Cát Ấm Quân, Trương Khác mới là hạng giàu xổi, ỷ vào mấy đồng tiền không coi trời đất ra gì, nên không có gan đứng ra can, kéo tên thanh niên kia qua một bên, xoay lưng lại phía y gọi điện thoại.
Bất kể pháp luật có chặt chẽ ra sao, cũng không thể ngăn được một số kẻ coi mạng người không là cái gì, điều chúng nghĩ chỉ là hậu quả phải gánh chịu mà thôi. Đối với những kẻ có tiền, thì đây tựa hồ chẳng phải là hậu quả nghiêm trọng gì.
Lúc này ở dưới núi có mấy chiếc xe đi từ dưới núi lên đỗ lại bên đường, người vây tới xem có chuyện gì.
Biệt thự nhà họ Tôn cách khúc rẽ này rất gần, vợ chồng Tôn Thượng Nghĩa cùng chị em Tôn Tĩnh Hương không đi xe mà chạy bộ tới, mồ hôi nhễ nhại.
Nhìn thấy người phụ nữ nằm trên bãi cỏ, Tôn Thượng Nghĩa sững sờ chết đứng tại chỗ, vợ ông mắt kinh hoàng bịt chặt lấy miệng, Tôn Tĩnh Hương, Tôn Tĩnh Mông chạy tới đẩy Phó Tuấn sang run run lau vết máu trên mặt người phụ nữ đó.
Tôn Tĩnh Hương nước mắt tức thì rơi xuống như hạt châu đứt, khóc không ra tiếng, Tôn Tĩnh Mông thì quay ngoắt lại, răng cắn vào môi tới bật mấu, mắt đằng đằng sát khí, lao tới trước mặt Cát Ấm Quân, tóm ngay lấy tóc hắn, vừa cào vừa đá như điên dại:
- Mày trả A Mẫu cho tao, mày trả A Mẫu cho tao...
Cát Ấm Quân bị dáng vẻ hung tợn của Tôn Tĩnh Mông làm choáng váng mặt lập tức bị cào mấy vết, đầu gối bị đạp mấy phát mới tỉnh lại đẩy cô ra.
Tôn Tĩnh Mông bị đẩy về phía sau, dẫm vào vũng nước mưa ven đường, loạng choạng ngã xuống, Trương Khác vội chạy tới đỡ cô lên, nhìn nước mắt nước mũi giàn dụa trên khuôn mặt mất kiểm soát mới nhớ ra đã từng gặp người phụ nữ kia ở nhà họ Tôn, nhìn Tôn Tĩnh Mông kích động như thế, chắc là người thân.
Vừa đỡ Tôn Tĩnh Mông dậy, không ngờ cô vùng khỏi tay y, lao vào Cát Ấm Quân như con thú điên, tựa hồ muốn ăn tươi nuốt sống hắn, may Tôn Tĩnh Hương chạy tới giữ lấy, nói:
- Xe cấp cứu sắp tới rồi, dì Châu sẽ không sao đâu.
Tôn Tĩnh Mông gục mặt vào lòng chị khóc rống lên, Đường Thanh hết sức thương tâm, nước mắt chảy ra, chạy tới vỗ về Tôn Tĩnh Mông.
Xe cảnh sát và xe cấp cứu tới, Phó Tuấn đem tình hình cơ bản của người bị thương nói cho bác sĩ, rồi cùng tiến hành sơ cứu.
Tôn Thượng Nghĩa đi tới bên cạnh Trương Khác, giọng bi thương nói:
- Chị Châu là bảo mẫu của Tĩnh Mông, khi chúng tôi mới tới Hong Kong, tôi và mẹ nó ngày nào cũng làm việc tới khuya, Tĩnh Hương lại đi học ở nước ngoài, Tĩnh Mông mới tới Hong Kong, không biết nói tiếng Quảng Đông cũng không biết nói tiếng Anh, tính cách cô độc không hòa hợp với đám đông. Chúng tôi mời chị Châu tới làm bảo mẫu cho nó hai năm đầu, về sau cũng luôn mời chị ấy tới nhà giúp đỡ. Chị Châu có chuyện gì, Tĩnh Mông nó sẽ rất đau đớn...
Trương Khác nhìn Tôn Tĩnh Mông khóc ngất đi trong lòng chị, lòng như bị xát muối, nhưng không biết phải an ủi cô ra sao, im lặng nhìn mọi thứ phát sinh, Tôn Thượng Nghĩa tuy không nói, nhưng dì Châu hẳn là được mời tới ăn tối cho nên lúc này mới ở trên đường.
Giống như một viên đá ném vào dòng sông, mặc dù không thể làm dòng nước đổi hướng, nhưng bắn vô số giọt nước, tạo ra đợt sóng lan đi mãi.
Mình quay lại năm 94, thay đổi cuộc sống của vô số người, có tốt cũng có xấu, nếu như Cát Ấm Quân một giây trước khi qua khúc rẽ không giật mình vì nhìn thấy mình, có lẽ bi kịch này không xảy ra.
Trương Khác không phải người tự toán trách hối hận vô lý, quay đầu lại nhìn Cát Ấm Quân, thấy hắn đang căm tức vì bị Tôn Tĩnh Mông cào cho mấy cái, trong lòng lửa giận cháy ngùn ngụt.
Sơ cứu xong dì Châu được khiêng lên xe cấp cứu, Phó Tuấn quay trở lại bên cạnh Trương Khác, không nói gì chỉ khẽ lắc đầu.