Quan Lộ Thương Đồ

Chương 79 : Bảo mẫu cho Chỉ Đồng

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


Đối với cô gái trong mục tiêu, nhất định phải có món quà khác biệt, mới bắn đi được ám thị rõ ràng, đương nhiên ngươi có thể phủ nhận dụng y đó, nhưng trong lòng cô gái đó sẽ hình thành cảm giác khác biệt.



Giang Đại Nhi do dự, chiếc khăn này hơi đắt, Lệnh Tiểu Yến nhìn thấy cũng rất thích, thốt lên:



- Sao mình không thấy cái khăn này nhỉ, mua nó đi.



- Đắt quá...



Giang Đại Nhi không nói là không thích.



Chỉ 200 mà thôi, Trương Khác bĩu môi, không nói gì, nhưng nhìn Giang Đại Nhi khích lệ.



Lệnh Tiểu Yến cười vang:



- Không đắt, không đắt, không thể cho cậu ta nhìn miễn phí được...



Câu này làm Giang Đại Nhi khó khăn lắm mới khôi phục được bình tĩnh mặt lại đỏ dừ, vẻ thẹn thùng đó thực đẹp đẽ vô cùng, làm Trương Khác và Chu Tiểu Quân trố mắt nhìn.



Trương Khác luôn cho rằng phụ nữ mê người nhất là tích tắc bẽn lẽn đó, thần thái Giang Đại Nhi lúc này thậm chí khiến Hứa Tư cũng phải thua kém một chút.



Lệnh Tiểu Yến tự quyết mua chiếc khăn kia, Giang Đại Nhi không từ chối.



Trương Khác hỏi:



- Chị Hứa Duy còn chưa chọn quà.



- Thèm vào.



Hứa Duy trừng mắt lên nhìn y, dung nhan mỹ lệ nhìn thế nào cũng chẳng hung ác lên nổi, cô quay sang nói với Hứa Tư:



- Tí tuổi đầu đã biết mua quà lấy lòng các cô gái, lớn lên một chút còn tới mức nào?



Hứa Tư hé miệng cười:
Hứa Tư và Hứa Duy đùn đẩy làm không khí như đông cứng lại, mọi người đều không nói chuyện nữa, cảm thấy rất lạ, chị đi làm cho em gái học đại học tiền sinh hoạt là chuyện quá bình thường cơ mà.



Thấy Hứa Tư tủi thân sắp bật khóc tới nơi, trong lòng Trương Khác rất đau xót, gượng cười nói:



- 1000 đồng còn chưa đủ uống một bữa cà phê, chị Hứa Duy lại coi như to lắm.



- Chúng tôi là thế đấy, 1000 đồng với người bình thường mà nói, là ba bốn tháng tiền lương, đương nhiên là to rồi.



Hứa Duy mặt lạnh lùng, cô không thuyết phục được mình nhận tiền của chị, mọi người đều bối rối.



Trương Khác chẳng phật lòng, nhìn khuôn mặt thừa kiên cường thiếu quyến rũ của Hứa Duy, cảm thụ được tâm tình của cô, nói:



- Chị Hứa Duy đang đi làm thêm phải không? Em có thể giới thiệu giúp chị một việc, có tiền lương tốt.



Thấy Hứa Duy quay mặt đi không để ý tới mình, Trương Khác vẫn ôn hòa nói:



- Em muốn mời chị giúp chiếu cố một cô bé mới bốn tuổi, hè vừa rồi gặp tai nạn xe, bị sợ hãi, tới giờ không chịu nói chuyện...



Cảnh ngộ của Chỉ Đồng làm Hứa Duy mềm lòng, quay đầu lại, vẻ mặt hòa hoãn hơn nhiều:



- Tôi có thể làm gì?



- Mẹ của cô bé là tổng giám đốc công ty chị Hứa Tư làm việc, công việc bận rộn, vất vả, chị ấy muốn kiếm một người có thể tín nhiệm, có kiên nhân chăm sóc cô bé, đương nhiên phải có chút tri thức ở phương diện giáo dục trẻ nhỏ.



Trương Khác đếm tiền, đặt lên bàn đẩy tới trước mặt Hứa Duy:



- Nếu chị có thể nhận công việc này, thì phải tiếp nhận chút huấn luyện chuyên môn. Hi vọng chị tự liên hệ cơ cấu bồi dưỡng liên quan, hoặc để chị Hứa Tư liên hệ xong sẽ thông báo với chị, đây là chi phí bồi dưỡng, chịu giữ lại trước, các công việc khác, hãy xin nghỉ từ ngày hôm nay...



Trương Khác đột nhiên dùng ngữ điệu chững chác nói chuyện, làm Hứa Duy không thích ứng được, đâu chỉ cô trừ Hứa Tư tất cả người còn lại đều không ngờ một thiếu niên 16 tuổi lại có thể nói chuyện công việc nghiêm túc như thế, đều nín thở không nói, nhìn Hứa Duy khích lệ cô nhận lời.



Bất kể từ sức hút của công việc hay là từ việc hiểu ra hoàn cảnh hiện tại của chị, Hứa Duy đều khó từ chối được, chỉ là không quen ngữ khí nói chuyện của Trương Khác, nhìn xấp tiền trước mặt, không biết phải làm sao.