Quan Lộ Thương Đồ

Chương 802 : Tới Kim Sơn

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Vương Hải Túc nhìn dáng vẻ mê người đó, hơi thở như ngừng lại, nhưng không dám nhìn khuôn mặt gợi cảm đó lâu:



- Chưa tới, vừa nhận được điện thoại của Tạ Kiếm Nam, hắn đợi chúng ta ở trạm thu phí.



- Ồ, anh ta coi Kim Sơn là địa bản của mình rồi.



Lâm Tuyết uể oải vặn eo, khoe hết đường cong mê hoặc, cô ta rất thích dáng vẻ nam nhân nhìn mình ngây dại, cảm thấy nam nhân bò dưới váy mình có ít nguy hiểm nhất.



Bên ngoài gió rất lớn, tới trạm thu phí không chỉ hàn huyên qua loa vài câu rồi Lâm Tuyết, Vương Túc Hải vào xe Tạ Kiếm Nam.



- Chủ nhiệm Cát trước khi về Bắc Kinh đưa tôi một bản tư liệu, danh sách 100 xí nghiệp điện tử đã có rồi, nhưng chính thức phải tới trung tuần tháng ba mới công bố.



Lâm Tuyết nói:



- Rất bất ngờ là Ái Đạt chỉ có doanh thu trên 3 tỷ, đứng thứ 28, so với năm ngoái còn tụt mấy bậc liền, Khoa Vương các vị đứng thứ 43, ảnh hưởng của Tiêu Vương đúng là không thể xem nhẹ, không biết năm nay Hương Tuyết Hải ngoi lên được thứ mấy.



Khi Ái Đạt và Khoa Vương đoạt được Tiêu Vương thì gần như không có mấy cơ sở, có thể nói là khởi đầu từ bàn tay trắng, vậy mà lập tức có quy mô lớn như vậy.



Hương Tuyết Hải tuy những năm qua có đi xuống, nhưng là thương hiệu có hơn 20 năm cơ sở, tin rằng sẽ có thành tích không tệ.



Tạ Kiếm Nam không muốn bình phẩm gì về Hương Tuyết Hải, chỉ là lượng tiêu thụ thấp của Ái Đạt làm hắn bất ngờ:



- Chắc Cẩm Hồ có ý hạ thấp xuống, tổng ngạch tiêu thụ không thể thấp như thế, thêm vào bọn họ tiêu thụ linh kiện và chuyển nhượng kỹ thuật, con số cuối cùng phải lớn hơn rất nhiều.



- Cách nghề như cách núi, tôi không rõ về con số nghành điện tử, song được nghe nhân sĩ chuyên nghiệp phân tích rồi, Cẩm Hồ có thể chủ động đem lượng tiêu thụ toàn năm đưa vào công ty mượn xác ở Hong Kong, linh kiện tiêu thụ tính cho viện nghiên cứu Cẩm Hồ. Nếu gộp hết lại con số này phải trên 7 tỷ, chắc chắn xếp vào 5 hạng đầu.



Lâm Tuyết cười tươi như hoa:
- Nghe nói ông chủ dân doanh ở Hồ Chiết mua máy bay riêng rồi, lúc nào chúng ta cũng kiếm hai cái chơi.



- Cũng chỉ để chơi được thôi, sân bay Kim Sơn có cho phép máy bay tư nhân hạ cánh không?



Trương Khác chẳng thích mua máy bay rồi xếp xó làm đồ chơi:



- So với mơ tưởng xa xỉ đó chẳng bằng mong đường cao tốc Kim Sơn - Kiến Nghiệp sớm xây xong thì hơn.



- Sợ cái đám thực dụng chủ nghĩa, chàng trai cậu mới 20 tuổi thôi đấy, suy nghĩ vấn đề tươi sáng lên một chút.



Diệp Kiến Bân khoác vai Trương Khác kéo vào nhà hàng.



Triệu Bằng, Mã Hải Long, Địch Đan Thanh cùng hai nhân viên công tác và hai lái xe kiêm vệ sĩ, tổng cộng chín người đi theo.



Nhà hàng không rộng lắm, song nhân viên tiếp tân cực kỳ ngọt nước, mặc sườn xám màu đỏ xẻ tận đùi, có điều bên trong đi tất chống lạnh, trông chả ra làm sao.



Lúc này đã không còn phòng bao nữa, đại sảnh cũng ngồi kín tới bảy tám phấn, chẳng còn cách nào, đành ngồi xuống một bàn lớn ở góc đại sảnh, gọi mấy món ăn, phục vụ tiến cử rượu địa phương ủ, Trương Khác liền bảo phục vụ đi hâm rượu.



Đầu bếp nhà hàng rất nhanh nhẹn, chẳng bao lâu thức ăn đưa lên liên tục, bữa sáng gần như chẳng còn gì, 5 tiếng đi xe đói meo, thấy thức ăn đưa lên là Trương Khác cầm đũa chén luôn, chẳng cần chú ý hình tượng gì hết.



Trong đĩa cá có một sợi tóc dài, nhà hàng không lớn mấy chi tiết này bỏ qua được, đang định lấy sợi tóc đi thì di động trên bàn vang lên, Địch Đan Thanh cầm lấy xem trước, nói:



- Của giám đốc Trần.



Trương Khác cho rằng Trần Tín Sinh có chuyện gấp, nhận lấy điện thoại, chỉ sợi tóc bảo Diệp Kiến Bân lấy ra.