Quan Lộ Thương Đồ
Chương 805 : Hả giận
Ngày đăng: 00:12 22/04/20
Hai bàn tiệc thu tới 9200 đồng, Triệu Hữu Luân mặt tối sầm lại, vỗ hóa đơn trước mặt phó cục trưởng cục công an:
- Đây là môi trường đầu tư tốt đẹp Kim Sơn sáng tạo ra sao? Đây là tình huống tôi nhìn thấy, điều tôi không nhìn thấy còn có bao nhiêu nữa, đồng chí lập tức xử lý cho tôi.
Rồi hơi khom người xin lỗi Trương Khác, Diệp Kiến Bân:
- Để xảy ra chuyện này tôi rất hổ thẹn, hi vọng đây là hiện tượng cá biệt. Có điều tôi sẽ cắt bỏ hết những nhọt độc xã hội này, mong các vị không thất vọng về môi trường đầu tư ở Kim Sơn.
- Ở đâu cũng khó tránh khỏi có những con ngựa hại bầy.
Trương Khác đứng dậy bắt tay Triệu Hữu Luân:
- Có cục trưởng Trương xử lý chuyện này rồi, chúng tôi không cần phiền não về nó nữa, thị trưởng Triệu phải về thành phố tham dự hội nghị, chúng ta đi thôi.
Trương Khác và Triệu Hữu Luân đi ra, ông chủ nhà hàng và đám thanh niên đều chưa dám chuồn mất, bị bốn cảnh sát khống chế, ôm đầu ngồi ở đại sảnh, đám Mã Hải Long dửng dưng đứng bên nhìn, thực khách có người quen chủ nhà hàng, lại không biết chuyện gì xảy ra, có người nói:
- Thị trưởng Triệu, ngài có có không hài lòng về bữa cơm cứ đề xuất, không thể bắt người không rõ ràng được.
Người ám nói câu này hẳn là người có chỗ dựa.
Triệu Hữu Luân cầm tờ hóa đơn đưa cho người vây quanh xem:
- Mấy vị này là khách tôi mời từ Kiến Nghiệp tới, đến đây ăn cơm, không ngờ 2 bàn tiệc thu 9200 đồng, lại còn bị đám lưu manh bao vây uy hiếp, đây là hành vi gì? Là uy hiếp ống tiền, trấn Giang Vu là cánh cửa tiến vào Kim Sơn, không biết hiện tượng bắt chẹt khách vùng ngoài này có phải là phổ biến không...
Lại bảo phó cục trưởng cục công an:
- Đồng chí ở lại giám sát đồn công an nơi này tra xem có hiện tượng tương tự không, tra ra phải nghiêm túc xử lý. Còn nữa sau khi xử lý xong trả tiền thưa cho tôi, để tôi xin lỗi khách.
Nước sông đục vàng sủi bọt, cùng với thứ mùi khó ngửi cách xa thế này vẫn thấy, Tạ Hán Tĩnh hơi cau mày, Chu Cẩn Du cũng cau mày, nhưng vì thấy Trương Khác ngang ngược lại quản quá nhiều việc, lại hối hận không an bài tốt, ít nhất để mấy nhà máy ở thượng du kín đáo một chút trong mấy ngày này.
Triệu Hữu Luân trầm ngâm:
- Ở thượng du có nhà máy lén xả chất thải...
Giữa ban ngày ban mặt thế này "lén" ở đâu ra? Nói thế chẳng qua là bưng tai trộm chuông thôi, quay sang bảo Giải Trân Hoa:
- Đồng chí phái người cục môi trường đi xem, rốt cuộc nhà máy nào đang lén xả thải.
Trương Khác đủng đỉnh nói:
- Giấy Thần Hi ở thượng du Ẩm Mã Hà, là đối thủ cạnh tranh lớn nhất của Tân Quang nếu muốn tiến vào thị trường Giang Nam, tôi rất kỳ vọng thấy thị trưởng Triệu tra vấn đề ô nhiễm của bọn họ đến nơi đến chốn.
Người có kinh nghiệm nhìn màu nước sông là biết ngay nước thải công nghiệp làm bột giấy.
Chuyện Tân Quang trồng rừng ở tỉnh Giang Nam bị cản trở có nhiều nhân tố phức tạp, song chắc chắn có nguyên nhân từ giấy Thần Hi, vì một khi bố cục giấy rừng nhất thể hóa hoàn thành, Thần Hi gần như không có sức cạnh tranh với Tân Quang.
Trương Khác nói thẳng thắn như thế, cả Triệu Hữu Luân và Chu Cẩn Du đều không tiện tiếp lời, hai bọn họ bất kể là ai khi căn cơ bản thân chưa vững cũng không dám đóng cửa chỉnh đốn một quốc xĩ cỡ lớn doanh thu hàng năm 3 tỷ, nộp thuế sáu bảy trăm triệu như Thần Hi.
Đám Chu Cẩn Du tất nhiên không còn hứng thú lên núi khoe khoang tâng bốc nhau nữa, mau chóng men theo con đường núi đi xuống, trong suốt cả quá trình đó Cát Kiến Đức không nói một lời, nhưng kín đáo nhìn Địch Đan Thanh, hiển nhiên bị vẻ đẹp lộng lẫy rạng ngời của cô thu hút, Trương Khác chú ý thấy ánh mắt của Lâm Tuyết rất bất thiện, còn Vương Túc Hải đứng sau cùng có vẻ trốn tránh.
Sắp tới giờ mở cửa buổi chiều, Triệu Hữu Luân và Trần Tín Sinh phải tới trung tâm triển lãm tham gia hoạt động buổi chiều.
Trương Khác muốn tránh ánh mắt giới truyền thông, cho nên không đi cùng bọn họ, mà cùng Chu Du, Hứa Hồng Bá tới bên sông, chỗ này cái múi khó ngủi kia càng nồng nặc.