Quan Lộ Thương Đồ
Chương 817 : Nước ở đâu cũng sâu
Ngày đăng: 00:12 22/04/20
Có điều rắc rối nhỏ cũng là rắc rối, phải nghĩ cách đập gây cái răng của con rắn độc này... Nhưng Lương Vĩ Pháp không phải là người có đủ khí phách trừ đi cái nhọt độc này trước bốn năm.
Đây không phải chuyện trừ đi một người, mà phải trừ bỏ cả nhóm người, gần như diệt sạch các thế lực phức tạp ở Chương Châu, có điều đó một trong số những khu cách mạng lâu năm, có mấy vị tướng quân cao tuổi ở nơi đó.
Trương Khác không hiểu lắm về tấm màn đen ở Chương Châu, cũng không biết Đường gia và quan viên Chương Châu có quan hệ với lãnh đạo TW không, nhưng nếu không có đủ chứng cứ, dù Từ Học Bình có nắm thực quyền ở kỷ ủy TW, cung không thể lộn nhào cả cái ổ Chương Châu.
Cứ nghĩ tới chuyện trước kia Từ Học Bình chỉnh đốn hệ thống thủy lợi Đông Hải bị ép rời đi, đủ biết tra vụ án Chương Châu khó tới mức nào.
Vụ án kiểu này đau đầu nhất là không có vở kịch chó cắn chó để lợi dụng, lợi ích ở Chương Châu tuyệt đối không chỉ nắm trong tay người Chương Châu.
Chuyện này phải cho người đi tra mới được.
Hà Huyền cầm lấy chiếc đồng hồ hỏng chơi trong tay, Trương Khác lấy đồng hồ, gọi Đỗ Phi sang một bên giao đồng hồ cho hắn:
- Kiếm cái khung kính treo lên cho tao.
Đỗ Phi nghi hoặc nhìn Trương khác, làm thế này chắc chắn triệt để chọc giận tên Nhị Thế kia rồi, dù chẳng sợ họ Đường làm gì, nhưng kiểu này đâu hợp với phong cách của Trương Khác? Mà họ Đường cũng chưa làm việc gì khiến quỷ thần phẫn nộ.
- Trong chuyện này nước rất sâu, rất đục, tao chưa biết gì đã khiến người ta thù hận rồi, nên tao phải quấy lộn nó lên.
Trương Khác vỗ vai Đỗ Phi, không giải thích gì thêm, chuyện này phải bố cục kỹ càng, nếu không để đám chó điên xông vào cắn càn sẽ rất đau đầu, giờ chọc con chó con chơi cái đã, ngoài ra chuyện mua Thần Hi không thể trì hoãn, nếu không căn bạn không chạm vào được chuỗi lợi ích của Chương Châu.
Đỗ Phi gật đầu, hắn đương nhiên không làm chuyện ngu ngốc lấy khung kính treo chiếc đồng hồ hỏng lên, chỉ cần cho người truyền tin cái Trương Khác là đồ giả là được, tên nhãi kia không ba máu sáu cơn đi trả thù mới lạ:
- Mày cẩn thận, đám chó điên này cắn càn lắm.
Quán ăn đêm của ngõ Học Phủ rất nhiều, trong ngõ quản lý rất nghiêm khắc, có điều ngoài ngõ rạng sáng vẫn còn mấy quán dựng bằng vải bạt, đám Trương Khác chọn một quán ngồi xuống, bên trong có mấy cô gái trang điểm rất đậm, tháng tư se lạnh mà bọn họ ăn mặt rất hở hang gợi cảm.
Không biết sinh viên các trường gần đây hay là oanh yến chuyên nghiệp, Trương Khác chỉ nhìn một cái, chẳng để ý, có điều Tô Nhất Đình, Hà Huyền không nhịn được nhìn thêm vì lượt.
- Nhìn cái gì mà nhìn.
Một cô gái tô mắt xanh biếc trừng mắt lên, không thèm để ý ba chàng trai bên cạnh, rất là hung hăng.
Trương Khác che mắt Mông Nhạc nói nhỏ:
- Tôi đói lắm rồi, ăn xong còn về ngủ, hôm khác thừa lúc bọn tôi không có mặt, anh có ý kiến gì hãy đề xuất với người ta.
- Hiện giờ tôi là người có thân phận địa vị rồi, có phải tiểu lưu manh đâu mà thèm đi so đo với bọn chúng?
Mông Nhạc cúi đầu xuống ăn.
Ăn lót dạ xong thì đã là bốn giờ sáng rồi, Tô Nhất Đình đã buồn ngủ mắt díp lại, Hà Huyền cũng ngáp hết sức đáng yêu, không nhẫn tâm bắt hai cô gái tới quán nét đợi KTX hai tiếng nữa mở cửa, bảo họ tới chung cư Thanh Niên ở, dù sao phòng khách còn để trống, hơn nữa trừ khi Thịnh Hạ tới, còn không Đỗ Phi cũng rất ít khi có nhà, nên tuyệt đại đa số thời gian chỉ có Trương Khác và Tôn Tĩnh Mông ở trong cả nhà rộng lớn.
Tới nơi là lúc trời tối nhất, rón rén sợ đánh thức Tôn Tĩnh Mông.
Tô Nhất Đình cảm khái:
- Tôi phát hiện ra anh ngoại trừ háo sắc một chút, ngoài ra không còn có khuyết điểm nào khác... À không chỉ một chút, mà là quá háo sắc.