Quan Lộ Thương Đồ

Chương 820 : Tức hộc máu

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Đương nhiên giáo viên nào trên bục giảng nhìn thấy cảnh này cũng sôi máu, có điều Thẩm Tề nhận ra Tạ Tử Gia là tiểu công chúa của tập đoàn Chính Thái, giận thì cũng chỉ cố nuốt vào bụng, ông ta không nhận ra Trương Khác, nhưng đương nhiên nghe tới cái tên này rồi, cứ thắc mắc kẻ này là ai mà lọt vào mắt xanh của tiểu công chúa Tạ gia.



Chu Cẩn Tỳ cũng chú ý tới hành động của Tạ Tử Gia và Trương Khác, tỏ ra khá xấu hổ.



Chu Cẩn Tỳ làm sao biết được trong đôi mắt khao khát tha thiết kia của Tạ Tử Gia chỉ có mỗi cái Pocket Pc màu trắng tinh xảo thanh lịch, cứ nghĩ cô đang nhìn Trương Khác, trong lòng chấn kinh, nếu tiểu ma đầu mà Tạ gia không ai hàng phục nổi này này sinh tình cảm với tiểu sát tinh Trương Khác, há chẳng phải là sự nhạo báng cực lớn?



Người trung niên bên cạnh cũng chú ý tới thanh niên gặp lúc ăn trưa, trong giảng đường mà còn tán tỉnh gái mú, đúng là thứ vô phép vô tắc vô giáo dục.



Tên trợ lý của Chu Cẩn Tỳ thì lại càng nhìn Trương Khác với ánh mắt tràn ngập thù địch.



Tạ Tử Gia không hề biết, mà cho dù có biết cũng chẳng thèm để ý, chỉ chiếc Pocket Pc, giọng ngọt sớt:



- Cho tôi dùng một chút được không?



Trương Khác đưa qua, còn ghé đầu tới dạy Tạ Tử Gia cách thao tác, Trần Phi Dung cũng bị chú ý sang, đại khái là bên trên giảng giải hơi chán, nghe Trương Khác nhỏ giọng giảng giải cho Tạ Tử Gia.



Tạ Tử Gia quan tâm tới thao tác cách nhập tiếng trung từ bàn phím, với trí thông minh của cô thật ra liếc nhìn Trương Khác thao tác là biết rồi, chuyên tâm vào "chơi" căn bản chẳng nghe thấy Trương Khác nói gì, ngay cả Chu Cẩn Tỳ lên báo cáo cũng chẳng hay biết.



Phát biểu của Chu Cẩn Tỳ không giới hạn trong phạm vi vật liệu đất hiếm, mà ngay từ đầu đã mở rộng ra toàn bộ vấn đề phát triển sản nghiệp đất hiếm.



Sự chú ý của Trương Khác ngay lập tức bị thu hút, vì báo cáo của Chu Cẩn Tỳ rất phù hợp với xu thế phát triển sản nghiệp đất hiếm mười năm tiếp, quyền khai thác buông lỏng cho địa phương, cho phép đầu tư cá nhân tham gia, xúc tiến cạnh tranh thị trường, nới lòng hạn nghạch xuất khẩu, lợi dụng ưu thế tài nguyên đất hấp, thành lập cơ sở vật liệu đất hiếm lớn nhất thế giới, giảm thiểu trưng thu thuế tài nguyên khoáng sản, xúc tiến sản phẩm đất hiếm trong nước tham gia cạnh tranh thị trường quốc tế, nhưng điều này có lợi cho việc TQ tham gia đàm phán gia nhập WTO.



Nghe những điều này Trương Khác hoài nghi Chu Cẩn Tỳ thực tế đã tham gia hoạch định chính sách sản nghiệp đất hiếm quốc gia, chính chính sách nới lỏng này, biến đất hiêm thứ tài nguyên giá trại kinh tế quân sự cực cao sau này thành thứ vật liệu giá rẻ chảy sang Nhật Hàn.



Trương Khác cực kỳ hoài nghi nhìn Chu Cẩn Tỳ và ba tên nam nhân trung niên, mặc dù đại đa số tài nghuyên đất hiếm tập trung ở Bạch Vân Ngạn Bác Mông Cổ, nhưng thứ đất hiếm có giá trị cao nhất lại nằm ở xung quanh Chương Châu.



Tạ Tử Gia không biết Trương Khác đang nghĩ gì, cô đưa chiếc Pocket PC cho Trương Khác, y cũng không để ý, định đút vào túi thì bị Tạ Tử Gia ngăn lại, chỉ vào màn hình, thì ra trên đó có hàng chữ:" Cẩm Hồ định một mình hưởng kỹ thuật bàn phím nhập tiếng Trung hay là có khả năng chuyển nhượng cho doanh nghiệp khác?"



Vừa rồi toàn bộ linh hồn thể xác của Tạ Tử Gia đều tập trung vào đó, tất nhiên có thể nhìn ra giá trị thị trường của nó, cô lo Cẩm Hồ vì muốn tiến một bươc mở rộng địa vị ở thị trường di động nội địa mà dùng kỹ thuật này một mình.



Từ tháng 10 năm ngoái, số người đăng ký dùng di động trong nước đột phá 10 triệu, nghiệp vụ thông tin di động bùng nổ, cho tới nay số hộ đăng ký dùng di động đã trên 300 vạn, mỗi tháng số đăng ký mới trên 100 vạn, không hề ảnh hưởng bởi nguy cơ Châu Á.



Trung Quốc mất gần 10 năm để có được 10 triệu thuê bao di động, vậy mà bây giờ chỉ cần 1 năm có được con số đó, đủ biết sản nghiệp này phát triển thế nào.



Đem so với khu vực Âu Mỹ thị quy mô này vẫn hơi nhỏ, nhưng không một ai dám xem thường tiềm lực của nó, chính vì tiềm lực này mà hai năm qua doanh nghiệp di động hải ngoại đua nhau kéo vào TQ.



Năm 97, Ericsson với GH 398 giao diện tiếng Trung đã kéo Motorola xuống khỏi ngôi báu, đồng thời làm các doanh nghiệp nước ngoài thăng cấp cạnh tranh ở thị trường trong nước.




- Cậu là người khoa nào, kẻ nào sai cậu nói những lời lăng nhăng này?



Tên trợ giảng lúc này mới tỉnh ra, thấy phải hả giận cho Chu Cẩn Tỳ.



- Tôi nói lăng nhăng?



Trương Khác khinh miệt nhìn tên trợ giảng họ Tô:



- Anh có tư cách gì bảo tôi nói lăng nhăng?



- Bỏ qua được cho người ta thì nên bỏ qua đi, anh bạn, cậu ăn nói khắc bạc như vậy có lợi gì cho cậu không?



Tên trung niên luôn thấy Trương Khác vô lễ lúc này không nhịn được lên tiếng giáo huấn, giọng mang đầy vẻ uy hiếp.



- Ồ!



Trương Khác mày dựng ngược, nhìn kẻ mà y luôn thấy quen quen:



- Phải nỏi thế nào mới có lợi? Nói như vị học giả nổi tiếng trên kia chứ gì?



Quay đầu lại nhìn Chu Cẩn Tỳ, vừa vặn thấy lão ta loạng choạng ngã xuống.



Chu Cẩn Tỳ ngất xỉu, trong giảng đường tức thì như ong vỡ tổ, Thẩm Tề và tên trợ giảng chạy tới đỡ Chu Cẩn Tỳ đã bất tỉnh nhân sự, trán va vào bục giảng chảy máu lên, tên ba trung niên kia cũng vội vàng chạy tới.



Trương Khác giang tay tỏ vẻ tỏ vẻ vô tội, y cũng không ngờ năng lực chịu đựng tâm lý của ông ta kém như thế, nhìn khóe miệng ông ta có vết máu, đại khái là tức tới hộc máu rồi, nhưng ngụm máu này vào bụng.



Nhân lúc hỗn loạn Trương Khác kéo tay Trần Phi Dung rời giảng đường, đám Đỗ Phi cũng chạy theo tụ họp, Đỗ Phi nhìn thấy Tạ Tử Gia vẫn theo sau Trương Khác, lấy làm lạ hỏi:



- Cô không hận Trương Khác tới tận xương sao?



- Tại sao tôi phải hận, vì Trương Khác nói cho kẻ nào đó hộc máu ngất xỉu sao?



Tạ Tử Gia nghênh mặt lên, cứ như Đỗ Phi hỏi một câu rất thiểu năng, giải thích thêm:



- Ông ta vốn thẹn với lương tâm, nên mới bị nói cho cứng họng.. À, sao anh biết những thứ đó?