Quan Lộ Thương Đồ

Chương 829 : Dấu Quá Kín

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


- Ồ, cô giáo Tiểu Thôi, cô tìm em à?



Đỗ Phi đứng lại:



- Cậu có liên hệ được với Trương Khác không? Tôi có chuyện muốn hỏi cậu ta.



- Có chuyện trong trường sao?



Đỗ Phi đương nhiên không vì Thôi Úc Mạn muốn tìm Trương Khác là gọi điện thoại ngay, phải hỏi cho rõ đã:



-...



Thôi Úc Mạn không quen bị Đỗ Phi hỏi như thế, nếu là sinh viên khác, cô ta tuyệt đối không nhiều lời, nhưng biết thân phận của hai sinh viên này đặc thù, vả lại cũng rất muốn tìm Trương Khác hỏi chuyện Chương Châu, nói:



- Cậu ấy tranh luận với giáo sư Chu có nói tới Chương Châu, tôi muốn tìm hiểu tình hình tương quan.



- Hả, không phải chuyện qua rồi à?



Đỗ Phi hỏi lại, dù chuyện này vẫn còn tiếp tục ở cao tầng, song không liên quan gì tới thân phận sinh viên của Trương Khác nữa.



-...



Thôi Úc Mạn thấy Đỗ Phi hỏi quá nhiều, có một số vấn đề nhất thời lại không thể giải thích ra sao, lúng ta lúng túng.



Đỗ Phi nhìn ra cô ta lo lắng, không hỏi tiếp nữa, Tịch Nhược Lâm là trợ lý chủ nhiệm quan hệ với Thôi Úc Mạn cũng hài hòa, nói giúp:



- Cậu gọi điện thoại cho Trương Khác giúp chủ nhiệm Thôi đi.



Đỗ Phi suy nghĩ rồi lấy điện thoại gọi Trương Khác hỏi y ở đâu.



Lúc này Trương Khác đã rời khách sạn Mai Viên, đang trên đường Đông Hoa, thấy một chiếc Mercedes đi ở phía trước, còn có hai chiếc xe khác theo sau, Phó Tuấn quay đầu lại nói:



- Đường Anh Dục của khoáng nghiệp Hoa Hi đích thân tới đón Đường Anh Bồi, có vẻ như bọn họ cũng tới Đh Đông Hải như chúng ta.



- Chu Cẩn Tỳ không phải vẫn tĩnh dưỡng ở quân y viện à?



Trương Khác hỏi:



- Đúng vậy, ngoài ra tôi vừa liên hệ với Mã Hải Long, hôm nay ở Chương



Châu có về đề phòng nghiêm ngặt, không biết xảy ra chuyện gì?



Đi về phía Đh Đông Hải chẳng có nhà khách cao cấp, lại chẳng phải đường thông tới Chương Châu, không biết bọn chúng tới gặp ai đây?



Trương Khác nhận được điện thoại của Đỗ Phi, hỏi có chuyện gì.



- Cô giáo Tiểu Thôi tìm mày, có vẻ lo lắng.



Trương Khác lấy làm lạ, lần trước Thôi Úc Mạn cũng đột nhiên thông qua



Đỗ Phi tìm mình, thấy ngõ Học Phủ đã trong tầm mắt, liền nói:



- Tao sắp tới ngõ Học Phủ rồi.



- Vậy mày tới quán nét đi, bọn tao đợi mày ở đó.



Trương Khác xuống xe ở ngõ, ba chiếc xe kia cũng đỗ trước ngõ, người thì đi rồi, chắc vào trong ngõ, thấy thế Phó Tuấn cũng xuống theo, đi sau



Trương Khác một quãng, còn gọi điện cho hai vệ sĩ khác tới.


Bên kia điện thoại truyền tới giọng trầm mà uy nghiêm:



Giọng điệu như chất vấn này chỉ có người ở vị trí cao lâu năm mới hay có, Trương Khác đáp:



- Tôi là học sinh của cô giáo Tiểu Thôi, ở phía Kiến Nghiệp cũng có báo điều tra vấn đề phía Chương Châu, chỉ có điều trước đó không liên hệ với phóng viên Thôi, hiện chỉ biết phóng viên Thôi hôm nay tới trấn Tây



Đường không có liên lạc, nhưng phóng viên phía Kiến Nghiệp phát hiện ra phía Tây Đường có điểm bất thường, cho rằng có sự kiện phóng viên Thôi mất tích cần phải đối đãi thận trọng..



Không rõ tình hình Thôi gia ra sao, càng không rõ con người cha Thôi Úc



Mạn thế nào, tất nhiên không thể nói hết cho ông ta biết, chỉ mong ông ta có thể đánh giá đúng tầm nghiêm trọng của việc này.



Thôi Văn Nghị im lặng chốc lát lại hỏi tiếp:



- Các cậu cho rằng ở Chương Châu có vấn đề gì mà xuống điều tra?



Chỉ tiếp xúc trong chốc lát, Trương Khác có thể đoán ra Thôi Văn Nghị tâm tư kín đáo, hơn nữa lập tức nắm được mấu chốt của vấn đề, chẳng biết cái tính hấp tấp của Thôi Úc Mạn kế thừa từ ai, Trương Khác cũng suy nghĩ một lúc mới đáp:



- Tình hình Chương Châu khá phức tạp, vì lợi ích cực lớn của việc khai khoáng khiến một số quan viên chính phủ cam tâm làm ô dù bảo hộ cho các thế lực đen đó. Có nhiều quan viên thậm chí nắm cổ phần ở các mỏ lậu



Chương Châu, có thể khẳng định sơ bộ người Chương Châu vì khai thác trộm nên gắn kết với nhau thành mạng lưới lợi ích, hiện không thể phán đoán mạng lưới này lớn mạnh tới cỡ nào.



Trương Khác cũng chỉ nói tới đó thôi, chưa đủ chứng cứ, y sẽ phải gánh trách nhiệm chính trị.



- Ý cậu nói là tìm người không nên thông qua địa phương?



Thôi Văn Nghị hiểu rất nhanh.



Trong cái tổ vỡ làm gì có trứng lành, dù Thôi gia thế lực thông thiên, dù Thôi Úc Hằng có bùa hộ thân Tân Hoa Xã, cũng không thể ngăn anh em họ Đường kéo người chết chùm, lúc đó thông qua người của Chương Châu tìm được Thôi Úc Hằng mới là lạ.



Thời buổi này, nước ngoài vì tranh giành lợi ích mà người ta giết cả mấy vị tổng thống rồi, trong nước cũng có mấy vị bí thư tỉnh ủy bị ám sát hụt, còn có chuyện quan viên thành ủy bị giết cả nhà bị đầu mối, ép con thú vào đường cùng thì hậu quả rất khó lường.



Trương Khác không đáp, coi như ngầm thừa nhận, phía bên kia điện thoại có tiếng hít hơi khe khẽ, chuyện này cực kỳ khó giải quyết.



Thôi Úc Mạn đứng ngồi không yên, mắt nhìn Trương Khác không chớp, tay nắm lấy mép bàn tới trắng bệch, hơi thở như ngừng lại.



Đám Đỗ Phi, Mông Nhạc, Tịch Nhược Lâm đều ý thức được chuyện quá nghiêm trọng, nhưng bọn họ không giúp được gì, chỉ biết đợi ở Trương Khác.



Một lúc sau Thôi Văn Nghị lại hỏi:



- Mời cảnh sát vũ trang địa phương giúp vậy, phía cậu có cách ổn thỏa hơn không?



Nghe khẩu khí ông ta tựa hồ bất đắc dĩ lắm mới mời quân đội trú tại địa phương giúp tìm người, nhưng vì một tin tức chưa được xác thực, thông qua quan hệ hay trực tiếp điều động quân đội là chuyện rất phạm húy, quyền lực to tới đâu cũng bị người ta chất vấn.



Hơn nữa cảnh sát vũ trang ở phương diện yêu cầu tỉ mỉ chu đáo không phải sở trường, bọn họ là bộ đội tính chất bảo vệ, hơn nứa do chế độ luân phiên, khả năng cảnh sát vũ trang bị thế lực địa phương làm hủ bại tương đối nhỏ, điều động họ là ổn thỏa nhất, Trương Khác nói:



- Vậy phía tòa báo bên này cũng phái phóng viên hỗ trợ.



- Tốt rồi, vậy cậu đợi điện thoại của tôi.



Thôi Văn Nghị nói đúng một câu rồi cúp điện thoại.



Di động của Trương Khác vang lên, Mã Hải Long từ Chương Châu báo cáo về:



- Cảnh sát Chương Châu có hành động lạ, đường vào Tây Đường đều bị lập chốt kiểm tra, người ngoài bị tra xét nghiêm ngặt, nói là bên trong Tây



Đường có vụ án. Tình hình không ai nó rõ được, cũng may chúng tôi có người ở Tây Đường nếu không vào được đó là rất khó... Phía nhà khách



Thôi Úc Hằng, người của tôi vừa tối đó nghe nói buổi chiều cảnh sát tới điều tra, không dam hỏi kỹ, chỉ biết ba phóng viên đó chưa về nhà khách, tôi phải đích thân tới Tây Đường một chuyến...