Quan Lộ Thương Đồ

Chương 836 : Phản bội quốc gia

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Chu Cẩn Du nhận lay ly rượu, định uống xong rồi lên giường ngủ, nhưng điện thoại trong phòng ngủ đột ngột vang lên, Chu Cẩn Du giật mình, rượu văng ra sàn, nửa đêm có điện thoại luôn làm cho người ta có cảm giác chẳng lành, Chu Cẩn Du dù tính cách kiên cường, như ở thời khắc mẫn cảm thế này, vẫn sợ nghe thêm tin gì đó bất lợi.



Tạ Hán Minh nhấc điện thoại lên, một lúc sau quay lại bảo vợ:



- Điện của anh cả đó, tìm em.



- Chuyện Thần Hi chưa ai nói với anh ấy phải không, muộn thế anh ấy còn gọi làm gì?



Chu Cẩn Dù không lo chỗ anh mình có thể xảy ra sai sót gì, yên tâm hơn một chút, tới nhận điện thoại.



Tạ Hán Minh không cố ý nghe lén âm thanh rất nhỏ truyền ra từ điện thoại, nhưng từ biến hóa trên mặt vợ là biết chuyện gay go rồi, quả nhiên lại là tin tức xấu.



- Phóng viên Tân Hoa Xã bị bắt khả năng vẫn do thằng súc sinh kia giở trò đằng sau.



Chu Cẩn Du đặt điện thoại xuống, mặt âm trầm như trời mưa, nói với chồng:



- Dẫn cảnh sát vũ trang đi cứu người là phóng viên Báo sáng Kiến Nghiệp.



Không có quan hệ lợi ích, báo địa phương không thể chạy sang địa phương khác vạch trần tấm màn đen làm gì, Báo sáng Kiến Nghiệp có quan hệ mật thiết với Cẩm Hồ, rất nhiều tin tức trọng đại của Cẩm Hồ được đưa ra qua Báo sáng Kiến Nghiệp, điều này Tạ Hán Minh biết rất rõ.



- Nói như thế nửa tháng trước anh em bị thằng nhãi đó xỉ nhục trên giảng đường không phải là ngẫu nhiên?



Tạ Hán Minh liên hệ các sự kiện với nhau, đột nhiên có cảm giác hai mặt đều có địch bao vây.



- Anh em thật là, nhất định dính vào loại chuyện này làm gì?



Chu Cẩn Du nhíu chặt mày, vừa uống rượu xong có hơi buồn ngủ, giờ lại cảm thấy đau đầu:



- Ngài Trí Tá của Mitsui nhờ vả, anh em không tiện từ chối.



Tạ Hán Minh giải thích:



- Tài phiệt Mitsui nắm giữ mấy doanh nghiệp điện tử lớn nhất Nhật Bản, Tạ gia nếu muốn có thành tựu ở lĩnh vực điện tử, phải hợp tác với bọn họ. Có điều hiện chưa thấy vấn đề gì, em đừng lo.



- Sao em không lo cho được? Ai mà biết thằng súc sinh đó đang toan tính gì? Ai mà biết nó làm gì tiếp theo?



Chu Cẩn Du rít lên:



Tạ Hán Minh im lặng không nói.



Lúc này có dấu hiệu rõ ràng Việt Tú dùng lượng lớn tài chính mua cổ phiếu của Gia Tín, dù Gia Tin tích cực phòng ngự, khả năng bị mất quyền khống chế rất nhỏ, nhưng không có nghĩa là không có.



Cẩm Hồ lại vươn tay tới Kim Sơn, mua được Thần Hi cũng rất khó, nhưng không phải hoàn toàn không thể.



Ba cái giây thừng buộc vào cổ, dù cả ba đều rất lỏng lẻo, nhưng chẳng ai bị buộc vào có thể thoải mái.
Diệp Kiến Bân thấy Trương Khác vừa tới mồm miệng đã chẳng mọc nổi ngà voi, Diệp đại thiếu gia rất ưa náo nhiệt, bất kể sắt mặt tối sầm lại của Chu Cẩn Du, ngoạc miệng cười.



Chu Cẩn Du nhìn Trương Khác một cái độc địa, Trương Khác xuất hiện ở đây xác thực lo lắng của bà ta:"Chuyện Chương Châu quả nhiên do thằng súc sinh này thao túng, không biết nó muốn quấy phá tới mức độ nào mới chịu thôi."



Mẹ Thôi Úc Mạn thở phào, Thôi Úc Hằng mặc dù thường bị phê bình là chính nghĩa quá độ, nhưng không phải là người có đầu óc chính trị, sao ban đầu có thể từ cuộc biện luận giữa Trương Khác và Chu Cẩn Tỳ nảy ra hứng thú tới Chương Châu điều tra, tất nhiên cảnh giác với em gái Chu Cẩn Tỳ, nhưng theo đạo đãi khách thì vẫn phải mời Chu Cẩn Du lại cùng ăn trưa.



Chu Cẩn Du sao ở lại cho Trương Khác và Diệp Kiến Bân công kích? Nói buổi trưa có việc, liền vội vàng rời đi.



Thôi Úc Hằng mặc dù không có thương tích đáng ngại, nhưng không tiện rời bệnh viện tới nhà hàng, may mà khu chăm sóc đặc biệt có cơm nước khá được, mọi người liền ở lại bệnh viện ăn cơm.



Mặc dù Thôi Úc Hằng cũng cảnh giác với Diệp Kiến Bân, nhưng dù thế nào danh nghĩa Diệp Kiến Bân cũng là người giúp giải cứu hắn, về tình về lý đều nên mới hắn tới Bắc Kinh làm khách.



Diệp Kiến Bân lại là người nhiệt tình phóng khoáng, chỉ nửa ngày đã cùng nhà họ Thôi có quan hệ khá thân thiện.



Buổi chiều trên đường ra sân bay, Trương Khác an bài Thôi Úc Hằng và Diệp Kiến Bân ngồi xe của mình, từ phản ứng ở bữa cơm, có thể đoán ra Thôi Úc Hằng đã biết thân phận của mình.



- Nghe nói anh Thôi sắp đảm nhận chức phó trưởng phòng tin tức quốc nội Tân Hoa Xã, sau này Cẩm Hồ có động tĩnh gì không qua được mắt anh rồi.



Trương Khác chủ động mở đề tài:



- Có vẻ anh rất hiếu kỳ về việc phóng viên Kiến Nghiệp ở Chương Châu.



Thôi Úc Hằng gật đầu.



- Không chỉ phóng viên báo Kiến Nghiệp, còn có cả phóng viên Côn Đằng Online, buổi chiều bọn họ cũng sẽ về Bắc Kinh cùng chuyến bay với anh, ngoài ra còn có nhân viên điều tra thị trường của Cẩm Hồ. Trước đó tôi có chút quan tâm tới sản nghiệp đất hiếm, có điều chính thức tham gia vào là do lần biện luận nửa tháng trước với Chu Cẩn Tỳ, cái đó anh thôi biết rồi.



Thôi Úc Hằng cười nói:



- Chính nghe Tiểu Mạn nói nên tôi mới tới Chương Châu điều tra, trước đó có tới Kiến Nghiệp liên hệ với cậu mà không gặp, cho nên mới xảy ra chuyện này.



Không xảy ra chuyện này, sao có diễn biến thuận lợi như thế? Trương Khác cười trộm trong lòng, nhưng bề ngoài không hề để lộ ra:



- Tôi biết Chu gia có mối quan hệ rất sâu ở Bắc Kinh, cũng đã xem nội dung báo cáo Chu Cẩn Tỳ nộp lên Quốc vụ viện, giống luận điệu ông ta phát biểu ở giảng đường hôm đó, điểm này anh tới Bắc Kinh có thể tìm hiểu, anh có biết ông ta biết rõ tình hình khai thác trộm ở Chương Châu không?



- Có chứng cứ không?



Thôi Úc Hằng ý thức được tầm nghiêm trọng của vấn đề, nhíu mày lại.



- Khi ông ta phát biểu quan điểm của mình ở giảng đường thì cao tầng của Mitsui cùng Hoa Hi cũng có mặt, cô giáo Tiểu Thôi khi đó cũng thấy. Ngoài ra còn có chứng cứ xác thực hơn về mối liên hệ mật thiết không bình thường của bọn họ, mà Chương Châu thông qua Hoa Hi tuồn tài nguyên hiếm có ra nước ngoài, có thể nói một cách không dung tình, ông ta đã phản bội quốc gia.



Trương Khác nói câu này ánh mắt tàn khốc, y nhất định phải đập một phát cho Chu Cẩn Tỳ chết tươi, nếu vấn đề này thông qua Tân Hoa Xã phản ánh càng hiệu quả hơn, không cần quan sát phản ứng của Thôi Úc Hằng, nói tiếp:



- Đất hiếm là tài nguyên chiến lược quốc gia, tôi nghĩ tướng quân Thôi có nhận thức sâu sắc hơn người thường, không biết ông ấy hay chuyện khai thác điên cuồng hỗn loạn có tâm tình gì? Nếu tiếp tục dung túng thì mười, hai mươi năm nữa sẽ ra sao? Cẩm Hồ tham dự vào việc này có mưu cầu của mình, nhưng tôi tin lợi ích của Cẩm Hồ nhất trí với lợi ích chiến lược của quốc gia.