Quan Lộ Thương Đồ

Chương 855 : Cô gái xinh đẹp

Ngày đăng: 00:12 22/04/20


Sau khi vào tháng 6, mưa hai bên bờ Tiểu Giang chưa lúc nào ngừng, mây đen cứ như lúc nhập mai, mưa không to song rả rích suốt, dù không thành tai họa được, có điều nước dâng lên so với năm trước rất nhiều, chẳng riêng gì lưu vực Tiểu Giang mà rất nhiều nơi ở phương nam, mùa mưa cũng tới sớm, lương mưa rất sung túc.



Trước khi lên máy bay trời vẫn mưa, Trần Tín Sinh đi cùng Trương Khác.



- Nghiệp vụ đi mua trong hệ thống Cẩm Hồ có thể sát nhập vào thương vụ Cẩm Hồ, việc dẫn tiến kỹ thuật cùng nhân tài tố chất cao đều là nghiệp vụ phải kiên trì trong thời gian dài, cũng nên do thương vụ Cẩm Hồ phụ trách. Tránh việc trùng lặp lãng phí, có thể tạm thời đặt phòng vận hành hải ngoại dưới thương vụ Cẩm Hồ, có điều chúng ta hi vọng Ái Đạt thành thương hiệu nổi tiếng thế giới, tập đoàn Ái Đạt cần phát triển độc lập...



Trần Tín Sinh chẳng để ý tới màn mưa dày bên ngoài, tâm tư hoàn toàn đặt lên mục đích chuyến đi tới Hong Kong.



- Thương vụ Cẩm Hồ sẽ hấp thu vốn hải ngoại, không thể để nó là cái xác rỗng được.



Trương Khác gật đầu:



- Đem nghiệp vụ hải ngoại của Cẩm Hồ một số tài sản của Việt Tú vào đó có thể lấy làm vốn liếng thu hút đầu tư.



Thương vụ Cẩm Hồ thành lập bất kể từ quy mô nghiệp vụ hay là bố trí nhân viên, đều có thể chen chân vào hàng ngũ doanh nghiệp xuất nhập khẩu lớn nhất trong nước, đó chỉ là mục đích cơ bản thành lập thương vụ Cẩm Hồ.



Ngày 16 tháng 6, Thôi Quốc Hằng nhận lời mời tới Hong Kong, tham gia công tác thành lập tổng bộ thương vụ Cẩm Hồ tại Hong Kong, cũng chính thức được thuê làm cố vấn.



Tương lai của Cẩm Hồ ở ngoài không ở trong, Trương Khác có kế hoạch bỏ tiền lập cơ cấu nghiên cứu kinh tế, mời một số học giả kinh tế tham dự nghiên cứu độc lập, hỗ trợ cho chiến lược toàn cầu trong tương lai.



Thôi Quốc Hằng có lẽ không thể tính là học giả kinh tế hàng, gần đây lại đảm nhận công tác hành chính, hơi thế tục một chút, công tác học thuật khó tránh khỏi trễ nải, nhưng lại là nhân tuyển thích hợp chủ trì viện nghiên cứu kinh tế.



Trương Khác an bài Thôi Quốc Hằng thời gian qua dần tiếp xúc với cơ mật thương nghiệp hạch tâm của Cẩm Hồ.



Diệp Kiến Bân mời Thôi Quốc Hằng và Tiêu Tấn Thành cùng hắn tới sân bay đón Trương Khác, ngoài ra còn có Tôn Thượng Nghĩa, Trần Văn Thông, các đội nhân mã khác đợi ở khách sạn bán đảo.



Buổi tối sẽ có bữa tiệc thành lập thương vụ Cẩm Hồ, mời cả danh nhân giới thương nghiệp ĐNÁ tới.



Hong Kong cũng đang vào mùa mưa, trên đường tới sân bay, Thôi Quốc Hằng vừa nhìn giọt mưa ngoài cửa, vừa thi thoảng quay sang nghe Diệp Kiến Bân và Tiêu Tấn Thanh thảo luận.



- Anh đoán xem nghiệp vụ hải ngoại mất bao lâu mới cân bằng cán cân xuất nhập khẩu, hai hay ba năm, ít nhất anh phải cho con số ước chừng.




Trần Văn Thông có thể coi là thời cơ hiếm có, cảnh tượng bi thảm trong vụ bạo động bài Hoa làm tư tưởng của ông ta trở nên cấp tiến, chẳng ngại ngần nói trước mặt Diệp Trăn Dân:



- Căn bản người Hoa hải ngoại đứng chân tại ở hải ngoại là tổ quốc phải hùng mạnh, Cẩm Hồ cũng đã dùng bốn năm của mình chứng minh dưới cờ của mình tụ tập nhân sĩ có tầm nhìn trác việt..



Chớp mắt một cái nửa tiếng đã qua, Địch Đan Thanh tới mời mọi người tới tham gia bữa tiệc, Trương Khác tới phóng yến tiệc, chỉ nhìn thấy Thịnh Hạ mặc váy dạ hội màu phấn hầu, ngó nghiên không thấy Đường Thanh đâu:



- Tiểu Thanh đâu rồi? Cần mình đi mời sao?



- Mình ở đây?



Giọng nói êm ái của Đường Thanh từ phía sau truyền tới:



Trương Khác quay đầu lại tức thì há hốc mồm sửng sốt không nhận ra nổi nữa, Đường Thanh mặc một bộ dạ phục màu đen tuyền, bờ vai trắng nõn nà cùng đại bộ phận da thịt lưng lộ ra ngoài, hình thành đối lập đen trắng cường liệt, chấn động lòng người, như ẩn như hiện khiến ai cũng khao khát muốn khám phá ngọc thể mê người đằng sau, chắc chắn đó là một tuyệt phẩm không tỳ vết.



Trương Khác thầm nghĩ không ngờ khe vú cô bé này lại sâu như thế, một chuỗi dây chuyền long lanh đeo trước ngực, cặp mắt quyến rũ đôi phần mị hoặc, hàng mi được chăm chút hết sức tinh tế, với khuôn mặt mang thần thái hồn nhiên thuần khiết, tạo thành vẻ đẹp lạ lùng, thiếu chút nữa làm tan chảy linh hồn của Trương Khác.



Trương Khác ngơ ngẩn đi tới nắm lấy bàn tay nhỏ nhắn của Đường Thanh, ghé vào bên tai cô nói:



- Hiện mình chỉ muốn lấy một tấm vải thật to che cả người bạn lại, không cho người khác nhìn thêm cái nào.



- Chị Địch cứ ép mình mặc như vậy...



Đường Thanh thẹn thùng nói:



- Mình cũng thấy quá hở hang...



- Đêm về phòng cũng mặc thế nhé.



Trương Khác vô sỉ tưởng tượng ra cảnh Đường Thanh mặt lễ phục nằm trên giường, không ngờ Đường Thanh mặt giữ nụ cười thục nữ, còn tay giấu sau lưng nhéo y.