Quan Lộ Thương Đồ
Chương 864 : Bị người chặn ở sân bay
Ngày đăng: 00:12 22/04/20
Đêm khuya Trương Khác trở về phòng, nhận được điện thoại Hứa Tư gọi tới từ Kiến Nghiệp.
- Cậu ba ở Hồng Kông gạt em chiêu đãi đấy!
- Nói gì xa lạ vậy, em cũng theo chị gọi cậu rồi.
Trương Khác chung quy không thể ở trước mặt Đường Học Khiêm bảo Đường Thanh đêm cùng y ngủ một phòng, cũng không thể ban đêm đi tìm Trần Tĩnh di dạo bờ biển theo kiểu bạn bè.
Trương Khác ngồi trên bệ cửa sổ tại phòng ngủ, dựa lưng vào mặt tường đá cẩm thạch lạnh lẽo, hơi nghiêng mặt áp ĐTDĐ vào má, ngưng mắt nhìn mặt biển xanh thẳm dưới ánh trăng ngoài cửa sổ, nói chuyện cùng Hứa Tư:
- Cậu gọi điện thoại cho chị rồi hả?
- À, Hứa Duy gọi điện thoại cho chị rồi, chị mới nhớ tới gọi điện thoại hỏi thăm cậu ba một tiếng.
Ở trong điện thoại, giọng Hứa Tư rất nhẹ nhàng, như đại dương xanh thắm dưới ánh trăng, lặng yên lẻn vào trong tim lại tan ra:
- Mới biết em muốn ủng hộ cậu tăng cổ phần của Hải Liên...
- Trong thành phố lần này đưa ra đích chính sách, công nhân bình thường cũng có thể mua cổ phần, chẳng lẽ chị không muốn ba mẹ nửa đời sau không cần lo lắng vì tiền tài nữa?
Trương Khác ở trong điện thoại hỏi:
- Chị luôn dè dặt quá mức, có cơ hội như vậy cũng không cần chị phải dè dặt nữa, cậu sẽ an bài tốt...Cậu lại thông minh như thế.
- Đương nhiên rồi, mẹ chị nửa mù chữ, ba chị sơ trung thì bỏ học, nếu không phải cậu ba, chị và Hứa Duy có thể đều thi đỗ ĐH Đông Hải, trở thành sinh viên xuất sắc của ĐH Đông Hải sao?
Hứa Tư kiêu ngạo nói:
- Năm nay Tiểu Thiên bỏ danh ngạch vào ĐH Đông Hải, trực tiếp ghi danh vào ĐH Bắc Kinh rồi...
Tiểu thiên là con một của Thi Vệ Trung, nhỏ hơn Trương Khác hai tuổi, nhưng học chỉ thua Trương Khác một lớp, năm nay tham gia thi vào đai học.
Đều nói dưới địa đồ lộ dao găm, Khám Duy Đào lại khai môn kiến sơn, không chút nào che giấu ý đồ ở trong đại sảnh sân bay chặn người.
Lúc này lại có hai cô gái chạy tới, là nhân viên của ban Thành ủy Tân Đình.
Trương Mai khoảng 30 tuổi, vóc dáng không cao, nhưng rất cân xứng, khuôn mặt thanh tú, môi hồng hào hơi dày, làm cho thiếu phụ này tăng thêm chút gợi cảm, không chừng là một nhân vật phong lưu.
Cao Tình 22-23 tuổi, trên người tràn đầy khí tức thiếu nữ thanh xuân, khi cười lên lộ ra hai má lúm đồng tiền, dáng vẻ tươi tắn.
Thấy được trong đội ngũ của Tân Đình còn có hai người phụ nữ này, trong lòng Trương Khác cũng phải cảm khái cơ cấu Chính phủ cũng là một nơi tốt để Kim ốc tàng kiều. Khám Duy Đào cũng không che giấu ý đồ họ xuất hiện ở chỗ này, chính là khẩn cấp chạy tới để chia một miếng bánh gato ngon ngọt hấp dẫn.
- Tin tức của họ cũng linh thông thật.
Địch Đan Thanh đứng ở bên cạnh Trương Khác nhỏ giọng nói, ánh mắt nhạy cảm của cô có thể nhận ra Trương Mai tại TP. Tân Đình đảm nhiệm nhân vật như của cô tại Tân Vu, sẽ tự nhiên sinh ra chút cảnh giác, có thể nói là địch ý cũng thoả đáng:
- Chúng ta cũng chưa chính thức thông báo cho phía chính phủ Tân Đình mà.
Trương Khác nắm tay với Trương Mai, tay vừa tiếp xúc liền cảm thấy rất ấm áp, nghĩ thầm Địch Đan Thanh nhìn như mị diễm, nội tâm chính là có phần cương liệt.
Một nữ tử xinh đẹp không có chỗ dựa vững chắc, có thể ở trong cái ao quan trường gần bùn mà chẳng hôi tanh mùi bùn, gặp được một người như Địch Đan Thanh thì có thể nói kỳ tích rồi.
Trương Khác cũng sẽ không hy vọng xa vời kỳ tích cũng có thể phát sinh ở trên người thiếu phụ phong lưu trước mắt.
Sau khi nhóm Đường Học Khiêm, Tô Dật Quần đăng ký thủ tục hoàn tất, cùng các quan viên TP. Tân Đình hàn huyên chốc lát liền vội vàng đi qua cánh cửa kiểm tra, Đường Thanh cũng lưu luyến đi theo sau cha.
Trong TP.Tân Đình, lần này chỉ có bí thư Thành ủy Khám Duy Đào, phó thị trưởng Thường vụ Đào Thư Nghệ dẫn vài nhân viên của Chính phủ chạy tới Hồng Kông, ngoài ra không có những người khác. Họ cũng vừa mới xuống phi cơ không lâu, không biết từ đâu biết được tin tức ngày hôm nay nhóm Đường Học Khiêm sẽ về Kiến Nghiệp, liền chạy tới đại sảnh chờ máy bay ôm cây đợi thỏ, chặn lại nhóm Trương Khác.
Lần này Tống Bồi Minh ở lại Hồng Kông phụ trách công tác chiêu thương dẫn tư một đoạn thời gian, đi cùng Trương Khác qua đây tiễn Đường Học Khiêm. Đợi nhóm Đường Học Khiêm đi khuất nhìn không thấy bóng hình, hắn mới cười nói với Đào Thư Nghệ bên cạnh:
- Các anh cũng thính tai thật đấy, từ đâu biết được tin tức vậy?