Quan Lộ Thương Đồ
Chương 891 : Trò chuyện đầu giường
Ngày đăng: 00:13 22/04/20
- Dì Lương, để cháu giúp dì.
Tuy nói làm mấy bát bánh trôi rất đơn giản, nhưng Địch Đan Thanh vẫn quy củ đứng dậy muốn giúp đỡ.
- Chị để mẹ tôi làm là được rồi.
Trương Khác gọi Địch Đan Thanh lại:
- Chị ra xe lấy tài liệu phía Indo vào đây.
Lương Cách Trân trừng mắt nhìn con, rồi một mình xuống bếp.
- Con bảo thương vụ Cẩm Hồ thu thập một chút tài liệu về thương nhân Indo có bối cảnh du lịch, ủ rượu, dệt, điện tử. Bên phía Tân Vu tổ chức đoàn mời gọi đầu tư tới Indo, như thế chuẩn bị có mục tiêu hơn.
Trương Khác nhận lấy tài liệu của Địch Đan Thanh.
Không được có tâm tư mượn gió bẻ măng nhân lúc người Hoa Indo gặp lúc nguy nan, thậm chí còn phải cố gắng chặn đứng các địa phương có kẻ mang tâm tư này, có như thế Cẩm Hồ mới xứng đáng với sự tín nhiệm của người Hoa Indo đang chuyển vốn tới lưu vực Tiểu Giang, mới có thể quy tụ thêm nhiều thế lực tư bản dưới cờ của thương vụ Cẩm Hồ, có thể mới kiếm được nhiều lợi ích hơn trong tương lai.
Trương Khác sẽ không vô trách nhiệm kéo vốn người Hoa Indo vào Tân Vu, quy mô công nghiệp của Tân Vu nhỏ, lại bị hạn chế địa vực, dung lượng hấp nạp vốn có hạn, không thể so với Hải Châu, cho nên càng phải bỏ công chuẩn bị.
Trương Tri Hành 8 giờ phải tới chính phủ, Trương Khác ban đêm trên xe đã ngủ đẫy giấc rồi, buổi sáng liền cùng Địch Đan Thanh lên đê.
Đê bao đập vỡ xây dựng lại năm 96 vẫn đứng sừng sững, đi lên đê có thể nghe thấy tiếng nước sông vỗ ì oạm vào thân đê.
- Tuyệt đại đa số người dân Tân Vu không biết cái đê rỗng ruột do cậu xô đổ, tuyệt đại đa số không biết con đê vững như tường đồng vách sắt này do cậu bỏ tiền bù vào chỗ thiếu, tuyệt đại đa số không biết ơn cậu, cậu có thấy chút thất vọng nào không?
Địch Đan Thanh nhìn bóng lưng gầy gò của Trương Khác, đột nhiên hỏi:
- Chẳng phải chị biết đấy sao?
Trương Khác quay đầu lại cười:
- Coi như những chuyện tôi làm là để lấy lòng chị đi.
- Phì, phì, miệng chó không mọc được ngà voi, ai cần cậu lấy lòng.
Trương Khác đột nhiên nói đùa kiểu này, làm Địch Đan Thanh hơi bối rối.
- Người ta biết cũng được, không biết cũng được, có gì quan trọng đâu.
Trương Khác nhún vai:
- Tôi chẳng muốn cho người ta biết.
- Chuyện gì cậu cũng giấu kín trong lòng không cho người khác biết.
Địch Đan Thanh chăm chú nhìn Trương Khác:
- Khi cậu sốt cao miệng không ngừng gọi tên mấy cô gái, có điều cái tên cậu gọi nhiều nhất không phải Đường Thanh, không phải Hứa Tư, không phải Tạ Vãn Tình, tôi có nên nhắc cậu muốn dấu thì dấu kín hơn một chút không?
Trương Khác tim thắt lại, khóe miệng lại cong lên:
- Không cẩn thận lộ mất bản tính ra ngoài rồi, tôi không gọi tên chị phải không? Thực ra tôi rất lo sẽ gọi ra tên chị.
Trương Khác bẹo má Tạ Vãn Tình hỏi:
- Thêm vào phía bên Hong Kong quyên góp, kiếm được 200 triệu xây dựng, có thể ăn nói với tấn cả phương diện. Nếu chị chuyển nhượng cổ phần trực tiếp bỏ số tiền kia ra thì quá gây chú ý...
- Tiền do Chí Minh để lại, do lão gia tử tiêu cũng đúng mà...
Tạ Vãn Tình do dự nói:
- Em hiểu tâm tư của chị, cho nên em mới an bài như thế.
Trương Khác bóp mông cô, bảo:
- Chị ngồi dậy trước đi, em nói cho chị nghe an bài của em...
Tạ Vãn Tình co đùi lại chạm vào thứ hư hỏng kia, hơi giận búng nó một cái:
- Em là đồ đáng ghét, nói chuyện nghiêm túc còn tơ tưởng tới chuyện đó...
Miệng nói vậy, nhưng cơ thể bị Trương Khác khiêu khích nẫy giờ đã ướt đẫm rồi, nhắm thẳng vị trí ngồi xuống, khép mắt lại vừa tận hưởng, vừa nghe Trương Khác nói tiếp.
- Tiền kiếm được không nên trực tiếp ném cho tỉnh Giang Nam, chúng ta có thể đưa vào một ngân hàng hải ngoại, để ngân hàng này cho tỉnh Giang Nam vay với lãi suất thấp. Bốn năm năm nữa, kinh tế Tỉnh Giang Nam phát triển lên, cũng không để ý tới món tiền này nữa...
- Như thế cũng được...
Tạ Vãn Tình gật đầu, cô từ nhỏ đã sống trong hoàn cảnh như thế, một số chuyện thấy rất nhiều, ngẩng đầu lên nhìn đồng hồ, thè lưỡi ra nói:
- Á, sắp 12 giờ rồi, chị không thể ở qua đêm trong phòng em, nếu không sáng mai nhất định sẽ bị lộ...
Rồi vội vàng đứng dậy mặc y phục.
Trương Khác dở khóc dở cười:
- Chị không thể vô trách nhiệm như vậy được.
Tạ Vãn Tình vừa mặc y phục, vừa hôn lên má Trương Khác, dịu dàng nói:
- Hôm nào thời gian sung túc chị sẽ phục vụ em chu đáo, nhưng ở Kim Sơn thì không được.
Tạ Vãn Tình lén lút rời phòng, Trương Khác chẳng còn buốn ngủ, tắm rửa xong liền ngồi trên ghế sô pha xem tài liệu.
Cửa kính mở rộng, gió đêm thổi rèm lay phần phật, bên ngoài là ban công kim loại làm một cách nghệ thuật, đắm trong ánh trăng như nước.
Lấy chai nước khoáng từ trong tủ lạnh ra, Trương Khác tới ban công, thấy gian phòng kế bên chưa tắt đèn, Địch Đan Thanh tha thướt đứng ban công ngắm bóng đêm, vẻ đẹp như đóa hoa giết người cùng cơ thể gợi cảm giấu trong bóng tối.
- Chị chưa ngủ vừa hay.
Trương Khác nói:
- Qua chỗ tôi đi, có việc cần nhờ chị làm đây.
Rồi quay lại phòng, mở cửa đợi.