Quan Lộ Thương Đồ

Chương 901 : Cô vợ nhỏ và quân cờ

Ngày đăng: 00:13 22/04/20


Không khí cứ thế đóng băng mấy giây, Tôn Tĩnh Mông thở hắt ra một hơi:



- Mỗi ngày phải lên tầng thượng tập thể dụng, hôm nay quên mất...



Rồi xoay người lên lầu, Đích Đan Thanh che cánh môi đỏ, ngáp dài:



- Ừ, tập thể dục tinh thần mới sáng khoái...



Rồi theo Tôn Tĩnh Mông lên nốt.



Vệ Lan cười khổ, không nói gì đi lên theo.



- Nhìn một cái biết ngay đôi gian phu dâm phụ bị nam nhân của người ta chặn cửa đánh cho, còn mặt dầy nói là say rượu tá túc một đêm, em không tin, uống say chả lẽ Mã Hải Long không có ở bên cạnh sao, thế nào lại gặp con yên tinh này.



Lên phòng trà tầng thượng, Tôn Tĩnh Mông nỗ lực đem lời tức giận của mình nghe giống như nhạo báng mỉa mai, hỏi Địch Đan Thanh:



- Hôm qua chị bảo y có việc đột xuất rời Kiến Nghiệp cơ mà.



- Đúng thế.



Địch Đan Thanh đành tiếp tục nói dối:



- Ai mà biết cậu ta đi rồi lại về, hay hoàn toàn không hề đi.



- Em thấy tên chết tiệt này hoàn toàn không rời Kiến Nghiệp.



Tôn Tĩnh Mông cong môi nói:



- Chị đừng tin lời y, lần trước em và y uống rượu, y uống tới 5 chai mới gục, làm bà cô này thiếu chút nữa cũng các cả thân vào, lần này nói uống bốn chai bia mà bất tỉnh nhân sự, lừa ai chứ?



Địch Đan Thanh vừa như không nhận ra Tôn Tĩnh Mông đang ghen, nghĩ mình hùa theo đâu được lợi gì, thở dài nói:



- Nhưng chúng ta đâu thể nói được gì?



- À...



Tôn Tĩnh Mông nghĩ cũng phải, mấy ngày trước vừa mới phân rõ giới hạn với y, thật đáng ghét, mím môi một lúc nói:



- Hay là nói cho Đường Thanh biết, nên không tên chết tiệt này về sau tùy tiện dẫn nữ nhân về ai mà chịu nổi? Hơn nữa chị Vệ Lan chiếm một phòng, phòng còn lại để cho Đường Thanh rồi, làm gì còn phòng riêng cho cô ta.



Tôn Tĩnh Mông tính âm thầm đuổi cô gái kia đi, sợ Địch Đan Thanh tinh mắt phát hiện ra tâm tư của mình, quay sang nhìn Vệ Lan, hi vọng Vệ Lan nói giúp.



- Cô gái đó bên trong không mặc áo lót.



Vệ Lan nói một câu, thấy hai cô gái còn lại nhướng mắt nhìn lại, thầm nghĩ mình không có lập trường quản chuyện Trương Khác và cô gái khác, định chỉ ra giữa cô gái kia và Trương Khác nhất định có chuyện, bị Địch Đan Thanh và Tôn Tĩnh Mông nhìn, chột dạ chuyển giọng:



- Hay là cho cô ấy mượn một cái áo, để cô ấy cứ lấy tay che như thế rất vất vả.



Địch Đan Thanh mới nhớ ra ba bọn họ không có lý nào ngồi đây uống dấm chua, thân là trợ lý, còn phải chùi đít cho tên chết tiệt đó, tay chống cằm, không tiện bảo Tôn Tĩnh Mông, nói với Vệ Lan:



- Em lấy áo lót chưa dùng đưa cho cô ta mặc.



- Của em á?



Vệ Lan làm bộ mặt khoa trương:



- Sao cô ta mặc đồ của em được, của chị cô ta mới mặc được.



Địch Đan Thanh sờ mũi, động tác này vô thức lây của ai đó, thở mạnh một hơn, cắn răng nhẫn nhịn đi xuống giúp ai đó chùi đít.



Địch Đan Thanh lấy áo lót tới, Lý Hinh Dư vào phòng thay, một lúc sau quay ra phòng khách, một tay vẫn che ngực, tay kia cầm cái áo lót của Địch Đan Thanh, mặt đỏ dừ như gấc chín, lí nhí nói:



- Cám ơn cô, nhưng... hơi chật.



Nói tới đó liếc mắt nhìn Trương Khác, xấu hồ cúi gặp mặt xuống.



Vệ Lan há hốc mồm kinh ngạc, cô từng so ngực với Địch Đan Thanh rồi, Tôn Tĩnh Mông hừ một một cái, quay mặt sang hướng khác, cô không thể nói Lý Hinh Dư đang bốc phét.


Giờ cuối cùng cũng có người quan tâm mặt mình đau hay không rồi, Trương Khác cảm động rơi lệ, hận không thể chạy tới ôm lấy cô kể tội đám người bạc bẽo kia, thấy đến đây là quyết định chính xác, chỉ là chẳng biết Trần Phi Dung đã nghe được tin đồn đám Tôn Tĩnh Mông, Tô Nhất Đình truyền đi thì có còn quan tâm tới mình như thế không?



- Ngồi im nào.



Trần Phi Dung đưa ngón tay non như cọng hành ra đặt lên mặt Trương Khác, giúp y kéo bằng băng dính vết thương:



- Không ai giúp bạn dán băng dính à, tự dám phải không? Trông thật xấu.



Trương Khác có thể cảm giác được ngón tay cô mát lạnh, thấy Trần Phi Dung chăm chú nhìn mặt mình, chắc là cô đang nghĩ dán băng dính làm sao cho dễ coi một chút, các cô gái luôn có mối quan tâm nho nhỏ kỳ lạ, vẻ mặt chuyên chú của cô làm dung nhan trông càng thuần khiết không nhuốm chút tạp chất nào.



Có con sóng gợn lăn tăn êm ái đang xóa mờ vết thương trong tim, Trương Khác đột nhiên không dám nhìn Trần Phi Dung quá lâu, hơi quay đầu đi, bị móng tay cô chạm vào vết thương, đau nhăn mặt lại.



Trần Phi Dung đưa một tay ra giữ lấy má Trương Khác, nhẹ nhàng nói:



- Đừng cử động lung tung chứ, sắp xong rồi đây...



Một lúc sau lấy chiếc gương tròn nhỏ trong túi sách ra cho Trương Khác soi:



- Có phải đẹp hơn rồi không?



Trừ nguyên do say rượu, Trương Khác đem chuyện xảy ra hôm qua kể cho Trần Phi Dung nghe hết, đôi mắt trong veo của Trần Phi Dung ánh lên vẻ ngạc nhiên:



- Chẳng trách người khác hiểu lầm được, ở Tokyo hai bạn đã gặp nhau mà không nói... nhưng mà không chịu nghe hai bạn giải thích thì đúng là hơi quá...



Lại khẽ thở dài:



- Lý Hinh Dư sinh ra trong gia tộc danh giá quyền quý, cũng chẳng phải là may mắn như nhiều người tưởng.



Người hiểu y nhất là Đường Thanh, dung túng cho y nhất là Tạ Vãn Tình, hi sinh vì y nhất là Hứa Tư, có lẽ người tin tưởng y nhất là Trần Phi Dung, Trương Khác thở phào gật đầu:



- Với gia tộc Lý Kiện Hi mà nói cô ấy chỉ là quân cờ, chính xác là quân tốt thí...



Không ngờ Trần Phi Dung chỉ biết tới học lại có thể chăm chú nghe mình kể chuyện này, ngồi phân tích thấu triệt cơ cấu của Sam Sung cho cô nghe.



Trần Phi Dung ngoẹo đầu sang một bên, lời của Trương Khác cô không hiểu hết, nhưng cô thích nghe Trương Khác nói chuyện.



Trương Khác thấy cô chăm chú như thế, nói:



- Mình thấy sau này bạn tốt nghiệp làm trợ lý cho mình đi, hiện giờ mình bỏ công bồi dưỡng bạn.



- Thật sao? Thế thì tốt quá.



Trần Phi Dung vui vẻ nói:



- Năm thứ ba bọn mình vừa khai giảng, đám bạn trong phòng đã thảo luận sau này học nghiên cứu sinh hay đi làm rồi, nghe cảm thấy thật phiền lòng, có câu này của bạn thế là vấn đề đau đầu của mình đã được giải quyết.



~~~~~~~~~~~~~o0o~~~~~~~~~~~~~



Tạ Kiếm Nam đang trải qua quãng thời gian khó khăn nhất trong đời.



Nghiệp vụ đầu đĩa của Khoa Vương năm 97 lỗ lớn, năm nay hắn tốn bao công sức điều chỉnh sách lược mới có chút khởi sắc, lại trù tính tiền mua nhà máy TV Tam Nguyên Hải Châu, lợi dụng hiệu ứng thương hiệu của Khoa Vương, tiến vào thị trường điện tử nghe nhìn, tận dụng nửa năm tạo dựng một nguồn lợi nhuận ổn định thứ hai của Khoa Vương.



Khi tình thế dần dần chuyển biến tốt, cuối tháng sáu, hầu như các hệ thống sông ngòi toàn quốc bùng phát lũ lụt, trước tiên là kinh tế trong nước ảnh hưởng, làm cả thị trường điện tử gia dụng xuống theo, tiếp theo đó là kinh tế Châu Á đang vào quỹ đạo phục hồi lại đột ngột xuống dốc, khiến xuất khẩu lại lần nữa giảm mạnh.



Đối với Tạ Kiếm Nam mà nói, những chuyện này còn chưa phải là khó khăn nhất, mẹ hắn mất chức, đó là cú ngã đau với cả hai nhà Chu, Tạ, vậy là từ nay trở đi hắn hoàn toàn mất sự viện trợ ở quan trường, rồi những người trước kia Chu Cẩn Du đắc tội ào ào nhảy ra, cuối cùng đòn chí mạng là Tạ Hán Tĩnh đề xuất chia nhà.



Mấy ngày qua nội bộ Tạ gia náo loạn tưng bừng, Tạ Hán Tĩnh, Tạ Ý lại rất ít khi lộ diện, điện khí Hải Thái và tập đoàn Chính Thái đều bị họ khống chế chặt trong tay, người ngoài muốn chen vào là vô ích, tất cả cãi vã thành vô nghĩa.



Trước khi vì tránh quy định tương quan của TW, Tạ Hán Minh chủ động bỏ cổ phần ở Chính Thái, giờ càng lâm vào thế bị động.



Sau gần 10 ngày tranh cãi, phía nhà hắn bị ép chấp nhận phương án chia nhà của Tạ Hán Tĩnh, cổ phần ở địa ốc Cẩm Thành, khu điện tử Kim Sơn, khu sản nghiệp phần mềm đều nhập vào Khoa Vương, đá luôn đám Tạ Vãn Sơn thường ngày ngả về phía Chu gia sang phía Khoa Vương.



Tạ Hán Tĩnh thừa cơ tiến hành điều chỉnh kết cấu quản lý của Hải Thái và Chính Thái, trừ hai cha cọn họ ra, tất cả thành viên gia tộc đều phải rút khỏi công tác quản lý thường nhật của Hải Thái và Chính Thái, Tạ Hán Tĩnh còn lợi dụng điều này tu bổ quan hệ nhất định với tập đoàn Đại Nhã của Trần Gia Thiện.



Hấp thụ tài sản cổ phần của địa ốc Cẩm Thành, khu điện tử Kim Sơn, khu sản nghiệp phần mềm, trên danh nghĩa, Khoa Vương có tài sản gần 1 tỷ.



Nhưng khu điện tử Kim Sơn bị lũ phá hoại nghiêm trọng, ngày khôi phục sản xuất chưa thấy đâu, Khoa Vương năm 30% cổ phần của nó chẳng còn mấy giá trị, Tạ Kiếm Nam chẳng buồn tính, khu sản nghiệp phần mềm đang đối mặt với nguy cơ bị thu hồi, 20% cổ phần trong đó của Khoa Vương bằng 500 vạn sắp tan thành bong bóng, cho dù không tan thành bong bóng, thì nếu tiếp tục khởi công kiến thiết, bên hắn chẳng còn tiền mà đầu tư vào đó.