Quan Lộ Thương Đồ

Chương 9 : Tang lễ ở Đông Xã

Ngày đăng: 00:05 22/04/20


- Chụp ảnh xong con tới hiểu ảnh rửa phim, không ngờ gặp phải cô gái này cũng tới đó lấy ảnh, thấy trong số bức ảnh của cô ta có tấm ảnh kia, con nhân lúc cô ta không để ý liền thuận tay lấy nó.



Trương Khác nói nửa thật nửa giả.



Cha y không ngốc, tin rằng có thể mau chóng hiểu ra ngọn nghành, Trương Khác xoa tay hỏi mẹ:



- Còn cơm không mẹ, con sắp chết đói rồi.



- Sao con biết phải đi chụp những tấm ảnh này?



Lương Cách Trân nắm vai con đẩy vào nhà bếp:



- Con không về, ba mẹ không có bụng dạ nào cơm nước, mẹ nấu mỳ đánh thêm hai quả trứng...



- Tiểu Khác.



Trương Khác vừa cùng mẹ đi vào nhà bếp thì bị cha gọi lại:



- Con đem chuyện hôm nay kể tường tận cho ba nghe xem nào.



Trương Khác không biết Hứa Tư lún sâu cỡ nào, chỉ e phải nghĩ cách khác cứu cô, liền không kể chuyện giữa mình và Hứa Tư, chỉ kể chuyện xảy ra hồi sáng.



- Vì sao lại là Đinh Hướng Sơn?



Trương Khác nghe thấy cha lẩm bẩm nói ra tên Đinh Hướng Sơn, biết cha đã đoán được một phần chân tướng.



Tổ kiểm tra tỉnh vừa xuống, đúng lúc Hải Châu xảy ra bao việc bất lợi nhắm vào Đường Học Khiêm, trong chuyện này nhất định phải có nhân vật thế lực thúc đẩy. Trương Tri Hành cũng biết thế, chỉ không biết là ai, vì sao làm thế?



- Bác Đường và cô gái này rốt cuộc có quan hệ gì? Nhìn ảnh rất ám muội.



- Ba cũng không biết.



Trương Tri Hành thở dài:



- Con còn nhỏ, chuyện nam nữ con không hiểu đâu, một số chuyện, chỉ e bác Đường cũng chẳng nói rõ được.



- Con biết, bác Đường mà nói rõ được đã chẳng có những tấm ảnh này.



- Hả... Những cái đó con học đâu ra đấy?



Trương Tri Hành đưa tay ra xoa đầu con:



- Bọn trẻ bây giờ đúng là làm người ta nhìn không thấu.
Trong trí nhớ của Trương Khác, cha khi nghe câu này sẽ rấ xấu hổ, nhưng lúc này cha lại cười bình thản:



- Trong thành phố không có chuyện gì trọng đại, em lâu lắm rồi không về quê, nên xin nghỉ phép, đợi qua bảy ngày tang của chú mới lên thành phố.



Trương Tri Vi chỉ khẽ hừ một tiếng quay đầu đi, Trương Dịch mặt thiếu tự nhiên, định an ủi vài câu, nhưng sợ uy của cha, không dám nói bừa.



Trương Tri Phi cười làm dịu không khí:



- Thím tới nhà Triệu Hán Minh mượn bàn ngày mai ăn cơm, không biết anh và Tiểu Khác hôm nay về, nhìn cả hai người đầy mồ hôi, tới nhà em ngồi át, tối nay cứ tới nhà em nghỉ, nhà vừa mới sửa xong, chuyên môn chuẩn bị một phòng cho anh...



Ngoái chú ra chẳng một ai chào đón cha con họ.



Trương Khác lạnh lùng nhìn, cứ như xem diễn kịch. Nếu là lúc khác cha về quê, sớm được người ta vây xung quanh chuyện trò, cha mà đứng, Trương Tri Vi tuyệt đối không dám ngồi nói chuyện, dù cha y không để ý, ông ta cũng sẽ nói:



- Em hai là lãnh đạo của thành phố, sao có thể để em đứng anh ngồi được?



Lúc này thì ông ta lại làm như không hề quen biết.



Chú Trương Tri Phi lại cùng cha từ nhỏ lớn lên bên nhau, cho dù ở thế giới khác khi cha thất thế, chú vẫn thường qua lại.



Chú Trương Tri Phi mấy năm trước vào công ti xây dựng huyện Đông Xã, cha lên thành phố, chú cũng tự gây dựng lên được đội ngũ của mình, là nhân vật ăn nên làm ra ở huyện.



Trương Khác và cha theo Trương Tri Phi tới phòng khách ở lầu hai, Trương Tri Phi lấy y phục trong túi hành lý cha con y ra gấp gọn cho vào tủ, quay đầu lại nói:



- Tiểu khác, Tiểu Mân nó ở trên lầu xem video đấy, đi chơi với nó đi.



Trương Mân là con gái của Trương Tri Phi.



Trương Khác ngồi xuống giường, cười:



- Chú muốn nói gì với cha cháu mà muốn cháu phải tránh đi thế?



- Cái thằng nhóc này.



Trương Khác thấy chú đưa tay ra véo tai, vội vàng né tránh, chú nhất định còn cho y là đứa bé chưa hiểu chuyện.



- Không sao, Tiểu Khác nó biết chừng mực.



Cha đứng đó bình thản nói:



- Giờ xảy ra chuyện gì nó biết cả đấy.