Quan Lộ Thương Đồ

Chương 910 : Khởi điểm của Đường Học Khiêm

Ngày đăng: 00:13 22/04/20


Địch Đan Thanh nắm tay nắm cửa thản nhiên đóng cửa phòng sau lưng, tích tắc cửa phòng lại nghiến răng nghiến lợi hận không thể nuốt sống tên ngốc đó, y hét cho ai nghe vậy? Hầm hầm bước đi, chân trái dẫm mạnh, gót giày cao "rắc" một cái gãy làm hai đoạn, người mất thăng bằng kêu lên một tiếng, giấy tờ trong tay rơi xuống đất, người cũng ngã ra thảm.



- Chị không sao chứ?



Trương Khác nhảy vội xuống giường, mở cửa ra, cúi người định đỡ Địch Đan Thanh lên.



Địch Đan Thanh tay nắm mắt cá chân, nhìn Trương Khác để thân trần, mặc mỗi cái quần đùi, đẩy y vào phòng:



- Người ta nhìn thấy thì thành cái gì? Tôi không sao, chỉ ngã thôi... Cái giày này chất lượng kém quá, lần sau có thời gian rảnh, thế nào cũng phải "nói chuyện" với cửa hàng bán giày đến nơi đến chốn.



Câu cuối cùng gần như nghiến răng rít lên:



Thấy xung quanh có tiếng bước chân, chắc là nhân viên khác nghe thấy động tĩnh đi tới, Trương Khác khép cửa phòng lại, nhớ chuyện giữa Đỗ Phi và Chu Hiểu Lộ kiếp trước, chỉ biết cười khổ.



Bắc Kinh đang chính độ mùa thu trong mát, không khí cũng không có nhiều cát bụi lắm.



Trương Khác và Diệp Kiến Bân ngồi trong khoang xe, để tiện cho Diêu Kiên lên xe báo cáo công tác, Địch Đan Thanh chủ động ngồi lên xe khác, Trương Khác không biết có phải là cô cố ý tránh mình không.



Trước đó Chu Nhất Bình đảm nhận giám đốc chi nhánh Bắc Kinh điều tới tổng bộ thương vụ Cẩm Hồ trong nước làm tổng giám đốc điều hành, thực sự trở thành đại tướng nắm quân tự cáng đáng một mặt.



Chu Nhất Bình rời Bắc Kinh liền tiến cử Diêu Kiên thay thế vị trí của mình.



Diệp Kiến Bân cười với Diêu Kiên ngồi ở ghế phụ lái:



- Hai tháng vừa rồi thế nào, có cảm giác lâng lâng không? Trước khi tới đón chúng tôi có đứng trước gương luyện tập cho nét mặt nghiêm nghị một chút không?



Diêu Kiên cũng cười, xoay lại nói:



- Trước mặt hai ông chủ, tôi như đi trên băng mỏng, làm gì cần luyện tập chứ.



Trương Khác phất tay bảo hắn nói chuyện tùy ý, từ trên người hắn, Trương Khác ít nhiều nhìn thấy bóng dáng mình kiếp trước, chưa tròn 30 tuổi đã tự cáng đáng một mặt, đối với người chẳng có bối cảnh gia đình gì mà nói, có thể coi là tuổi trẻ thành đạt rồi, chắc cuộc sống riêng không hỗn loạn như mình.



Hỗn loạn rồi, muốn quay lại trạng thái không tạp chất nào trước đó là không thể nữa, hai kiếp làm người, mà linh hồn vẫn chằng được tôi luyện triệt đề, Trương Khác lúc này mới thấy quan hệ giữa mình và Địch Đan Thanh khó giải quyết, mình đúng là rất hỗn loạn.



Lúc này Diêu Kiên có điện thoại, quay lại cười xin lỗi, không thể xuống xe nhận điện thoại, lại không thể bàn nghiệp vụ trước mặt hai ông chủ, nói qua loa vài câu rồi cúp điện thoại, giải thích:



- Một công ty mậu dịch ở Hải Châu muốn hợp tác với thị trường Hoa Bắc của chúng ta, giám đốc công ty này vừa tới Bắc Kinh.



Diệp Kiến Bân chỉ "ừ" một tiếng, việc bọn họ là để người dưới thể hiện hết năng lực, chuyện cụ thể không phát biểu ý kiến.



- Công ty Hải Châu đó có phải là mậu dịch Long Dụ không?



Trương Khác quan tâm hỏi, y nhớ Long Dụ cũng khai thác thị trường Hoa Bắc vào khoảng thời gian này.



- Khác thiếu gia cũng biết công ty này à? Vừa rồi chính là tổng giám đốc Ngụy Thời Dụ của Long Dụ gọi điện.



Trương Khác gật đầu, kiếp trước y nhờ được Ngụy Thời Dụ tán thưởng cho nên mới thăng tiến nhanh chóng, cuối cùng phụ trách nghiệp vụ rất lớn của tập đoàn là các loại thiết bị chuyên nghiệp, khi ấy người người ta cảm giác Ngụy Thời Dụ có con gái muốn gả đi gấp vậy.
- Bác Đường hai tháng qua chắc sức cờ tiến bộ không ít nhỉ? Anh Diệp buổi tối có hẹn, dù sao cháu cũng rảnh, lát nữa tìm chỗ tiếp bác vài ván.



- Thằng nhóc này, rỉa rói cán bộ quốc gia à, bác đi học có phải đi chơi đâu mà tiến bộ hay không tiến bộ.



Đường Học Khiêm cười mắng:



- Tưởng là bắt nạn được bác trên bàn cờ à?



- Cứ phải đánh mới biết chứ ạ.



Trương Khác nhe răng cười.



Diệp Kiến Bân ăn xong phải đi, Trương Khác rảnh rỗi tiễn hắn ra cổng, thì thấy chiếc Cadillac lúc nãy gặp phải đỗ ở trước cổng, Nghiêm Văn Giới và một người trung niên đang đứng cạnh xe nói chuyện.



Nghiêm Văn Giới thấy Trương Khác cùng Đường Học Khiêm, Diệp Kiến Bân đi ra, chỉ nhìn qua bọn họ, nói với người trung nhiên kia rồi chui vào xe đi mất.



Trung niên kia tuổi chừng 40, người không cao lớn mấy, khoảng tầm 1m70, da ngăm đen, hơi béo, trông rất có tinh thần, quay lại nhìn đám Trương Khác, do dự một lúc rồi mới đi tới.



- Lưu Văn Đào, phó cục trưởng cục vận hành ủy ban kế hoạch quốc gia.



Đường Học Khiêm nhỏ giọng rới thiệu:



- Các bộ cấp ti cục cũng có lớp bồi dưỡng trong trường, phòng của hắn ta trong trường sát phòng bác, nhưng nhà hắn ta ở Bắc Kinh, nên thường ngày không thấy đâu.



Lưu Văn Đào đi tới gần, ngửi thấy hơi rượu phả ra từ miệng, mặt đỏ gay.



- Bí thư Đường đang tiễn khách à?



Lưu Văn Đào cười ha hả, nhìn Trương Khác và Diệp Kiến Bân, đợi Đường Học Khiêm giới thiệu.



- Cục trưởng Lưu vừa rồi cũng tiễn khách phải không?



Đường Học Khiêm mặt mỉm cười theo thói quen, vờ không hiểu ý hắn ta:



- Uống không ít rượu hả? Tôi thực sự bội phục tửu lượng người phương bắc.



Bắt tay Diệp Kiến Bân tạm biệt.



- Ở bộ ủy dù sao chẳng bằng được ở địa phương, bí thư Đường ở Hải Châu tay nắm hết một phương, uống hay không uống tùy ý, còn chúng tôi à, đôi khi không thể không uống...



Lưu Văn Đào không có ý rời đi, kể khổ chuyện trong bộ:



- Địa vị các ti cục trưởng ở bộ ủy chẳng khác mấy các xử cục trưởng ở tỉnh thành, nói thực tối thấy còn chẳng tự do tự tại bằng một bí thư đảng ủy xã.



Trương Khác chỉ đứng bên cạnh nghe, tay Lưu Văn Đào này là người đam mê quyền thế đây, hơn nữa còn khát vọng nắm hết quyền bình trong tay, theo lời hắn mà nói, các ti cục trưởng bị các bộ trưởng, phó bộ trưởng áp trên đầu, ở tỉnh các cục xử trưởng bị sở trưởng, phó sở trưởng đè bên trên, luôn bị kẹp ở trung giang, đúng là chẳng khác mấy. Còn bí thư đảng ủy xã có đất riêng của mình có thể muốn làm gì thì làm.