Quan Lộ Thương Đồ
Chương 923 : Âm mưu đánh tennis
Ngày đăng: 00:13 22/04/20
Lý Chi Phương sớm biết rằng Trương Khác, Đỗ Phi rất không đơn giản. Trương Khác đơn giản có thể không có quan hệ quá lớn với gia thế của y. Thấy được Trương Khác đi học ở Kiến Nghiệp mà ở trong căn nhà xa hoa như vậy, Lý Chi Phương vẫn cảm thấy khá bất ngờ.
- Các anh ở Kiến Nghiệp cũng sang thật đấy.
Chu Hiểu Lộ đi lên vườn hoa lộ thiên trên mái nhà:
- Trên lầu còn có viện tử đẹp như thế sao?
Cô lại nắm tay hạ quyết tâm:
- Sau đó nhất định phải tìm nam nhân tốt mới được! Đáng tiếc nam nhân tốt thường rất ít. Làm thế nào mới tốt đây?
Biến mái nhà hơn 500 m² thành vườn kiểu lâm viên Giang Nam là đủ xa xỉ rồi. Lần đầu tiên Từ Mai Mai qua đây, khi lên lầu nhìn mà choáng váng. Cô ôm cánh tay Tiêu Xuân Minh, hô hấp cũng nhỏ đi. Tiêu Xuân Minh cuối cùng qua lại với Từ Mai Mai. Bị Trương Khác cảnh tỉnh, hắn minh bạch nữ nhân có chút hư vinh cũng không đáng trách.
Tôn Tĩnh Mông vỗ vỗ vai Chu Hiểu Lộ:
- Sao lại không có tiền đồ như thế, phụ nữ cũng có thể tự mình đi mua nhà đẹp như thế mà!
- Nghĩ đến bản thân phải kiếm nhiều tiền như vậy.
Chu Hiểu Lộ thè lưỡi, đi tới chỗ cái đu, ngồi vào đu nhẹ nhàng lắc lư:
- Em thà bán mình còn hơn...
Trương Khác nghe xong bật cười, cái số tình nhân vợ bé của Chu Hiểu Lộ là thâm căn cố đế, điều này chắc có quan hệ với hoàn cảnh gia đình luôn nằm trong cảnh không ổn định của cô. Không biết một yêu tinh như thế trưởng thành sẽ làm bao nhiêu nam nhân đau lòng vì cô.
Lý Hinh Dư ngoan ngoãn đi theo phía sau Trương Khác cũng che miệng cười khẽ. Cô cũng lên lầu làm khách.
Lý Chi Phương nghe xong cũng lắc đầu mà cười:
- Lớn chừng này tuổi đầu rồi còn ăn nói lung tung, cũng không sợ người khác cười cho sao?
Lý Chi Phương vào phòng trà ngồi, ngẩng đầu nhìn sao đầy trời, nói với Trương Khác:
- Cuộc sống tại Kiến Nghiệp của các em quả là xa xỉ...
- Chắc là vậy, người sống trên đời cũng không thể làm khổ bản thân mà...
Trương Khác cầm một bình cafe nóng rót cho mọi người. Lý Hinh Dư từ nhỏ tại trong gia tộc đã hình thành một thói quen chủ động làm mấy việc vặt, cô đưa tay muốn giúp rót cafe, Trương Khác thụt tay lại. Ngón tay nõn nà chạm phải thành bình làm cô hơi bị bỏng, cô bèn ngậm ngón tay bị bỏng vào tay mút, cau mày, trông như bị bỏng đau lắm. Trương Khác mỉm cười nói với cô:
- Đúng là hỗn đản không đáng tín nhiệm!
Thanh âm mềm mại động nhân, nhưng thật ra không có ý oán giận.
- Cô giờ mới biết Trương Khác là một hỗn đản sao!
Tôn Tĩnh Mông cười nói, thấy Lý Hinh Dư đang ôm ngực, mày cau lại, cô liền ôm cổ Lý Hinh Dư rồi nhẹ giọng hỏi:
- Chỗ đó đau thật sao?
Lý Hinh Dư gật đầu, nhẹ giọng nói:
- Có hơi đau...nhưng cũng không quá đáng ngại.
Cô lại vô ý thức nhìn Trương Khác, khi chạm phải ánh mắt của Trương Khác, cô hoảng hốt tránh ra, sắc mặt lại đỏ ửng lên.
- Cô đánh rất tốt đấy!
Trương Khác ỷ vào thể lực cùng ưu thế chiều cao, cũng coi như ngang cơ với Lý Hinh Dư, then chốt vừa rồi Lý Hinh Dư chưa hoàn toàn buông tay đánh:
- Còn tưởng cô không biết chơi tennis chứ?
- Không nói với những người như anh nữa.
Lý Hinh Dư khẽ gắt lên, ngoảnh mặt sang Tôn Tĩnh Mông, hình như là trả lời câu hỏi của Tôn Tĩnh Mông:
- Thời trung học còn từng giành giải quán quân của giải nữ, sau này chơi bóng không còn tiện nữa...
Thanh âm nhẹ nhàng, như lá ngô đồng mùa thu rơi vào mặt giày.
- Cô lợi hại như vậy sao.
Tôn Tĩnh Mông có phần kinh ngạc nhìn Lý Hinh Dư, lại kéo lấy cô:
- Kệ họ có nhìn không, cứ để cho đám đàn ông thúi này thấy được ăn không được, trong lòng ngứa càng khó chịu. Đánh cùng tôi đi, hạ gục hết đám đàn ông thối này.
Nhóm Trương Khác có thích tennis thì cũng chỉ là trình độ nghiệp dư, Lý Hinh Dư bị mọi người chọc quê một lần, bị Tôn Tĩnh Mông kéo lại ra sân cũng sẽ không có quá nhiều câu thúc nữa, phát huy hoàn toàn trình độ chuẩn chuyên nghiệp, quả thực làm cho nhóm Trương Khác ăn không ít đau khổ. Bốn nam nhân thay phiên ra trận, vẫn bị đánh cho tơi bời, căn bản không phải là đấu thủ của Lý Hinh Dư cùng Tôn Tĩnh Mông liên thủ.