Quan Lộ Thương Đồ

Chương 929 : Đáp trả

Ngày đăng: 00:13 22/04/20


Diệp Kiến Bân cười lớn:



- Lưu Văn Đào có lẽ nhìn thấy chút hi vọng từ Khoa Vương, dù sao Tân Khoa Vương là con lai giữa Nhật và nội địa, hắn tuy không thể làm gì chúng ta, nhưng có khả năng thiên vị Khoa Vương.



- Có lẽ vậy.



Trương Khác ngẩng đầu nhìn bầu trời xa xăm:



- Bản chất không thay đổi có hỗ trợ lớn đên đâu cũng chỉ làm đống hỗn loạn càng thêm hỗn loạn thôi.



- Cẩm Hồ không định làm hắc điện sao?



Thiệu Tâm Văn hỏi:



- Ái Đạt không làm, Hương Tuyết Hải cũng không làm?



*** Hình như mình giải thích rồi, người TQ thường phân điện gia dụng làm hai loại chính ( hiện là bốn loại), một là bạch điện: Nồi cơm điện, tủ lạnh, máy giặt những đồ phục vụ nâng cao cuộc sống. Còn hắc điện là TV, đầu video, dàn loa, máy quay phim, chụp ảnh v..v.v... Mấy thứ phục vụ giải trí.



- Trong hai năm tới chưa có ý định này, tuy đa nguyên hóa có thể tận dụng hết giá trị thương hiệu, nhưng vội quá không được, giá trị thương hiệu không thể dàn mỏng một cách vô tận.



Trương Khác lắc đầu:



- Tôi dự tính hắc điện đang đối diện với một cuộc ác chiến, trước khi cuộc ác chiến đó tới, Khoa Vương không có đủ thời gian chuẩn bị.



- Ái chà, giờ cậu lại còn lo lắng thay cho Khoa Vương à?



Diệp Kiến Bân trêu ghẹo.



- Tôi vốn tốt bụng mà.



Trương Khác nói xong cũng phải cười lớn:



- Thôi không nói tới Khoa Vương nữa, khỏi bị mang tiếng vui mừng trên đau khổ của người khác. Tôi luôn nghĩ tới việc Cẩm Hồ gia nhập thị trường hắc điện...



Diệp Kiến Bân từ lúc gánh trọng trách ở thương vụ Cẩm Hồ đã đá điện khí hoàn cầu Thịnh Hâm cho Thiệu Tâm Văn, Thiệu Tâm Văn lần này tới Hải Châu là để muốn nghe ý kiến của Diệp Kiến Bân và Trương Khác về bước phát triển tiếp theo của Thịnh Hâm.



Hai năm qua Thịnh Hâm được sự hỗ trợ của nguồn vốn lớn đang phát triển với tốc độ chóng mặt, các siêu thị điện máy mở rộng khắp toàn quốc, khiến quản lý tồn tài thiếu sót nghiêm trọng, Thiệu Tâm Văn đã tiến hành một số phương thức điều chỉnh quản lý, nhưng chuyện này cần thời gian.



Thiệu Tâm Văn vừa không muốn để lộ thiếu sót trí mạng trong cuộc cạnh tranh khốc liệt với các chuỗi siêu thị khác, lại không muốn trì hoãn bước tiến.



Kiến nghị của Trương Khác rất trực tiếp:
- Đúng là chúng tôi có suy nghĩ tới vấn đề cửa hàng chuyên doanh, chỉ là không tính tới đồng thời khởi động ở cả thành phố loại hai, kế hoạch sơ bộ mà tôi soạn ra nhỏ hơn nhiều, chỉ có 100 triệu, miễn cưỡng không tạo thành áp lực cho chuỗi tài chính của Thịnh Hâm.



Thiệu Tâm Văn thành thực bán đứng Diệp Kiến Bân:



- Anh Kiến Bân nhìn kế hoạch thư của tôi nói quy mô quá nhỏ.



- Tôi cũng không khoa trương tới mức đồng thời chiếm lĩnh tất cả thành phố cấp hai.



Diệp Kiến Bân không dấu nữa:



- Trăm thành trăm hiệu, nghe đã thật đấy, nhưng ít nhất phải cần 500 triệu, Thịnh Hâm lúc này nhiều lắm bỏ ra được 250 triệu, tôi bảo Tâm Văn lập kế hoạch 250 triệu, không ngờ cậu tự tin đến thế.



- Thiếu gần 300 triệu cơ à?



Trương Khác gãi đầu hỏi Trần Tín Sinh:



- Ái Đạt có số tiền này không?



Thương vụ Cẩm Hồ không thiếu tiền, nhưng đã lập nên một tiêu chuẩn đầu tư riêng, hệ thống vốn có của Cẩm Hồ cố gắng không chiếm dụng tài chính của thương vụ Cẩm Hồ, tránh gây áp lực tài chính cho thương vụ Cẩm Hồ.



Trần Tín Sinh ngẫm nghĩ:



- 300 triệu không phải là vấn đề lớn.



Diệp Kiến Bân xoa tay nói:



- Thế là thành kế hoạch hợp tác giữa Thịnh Hâm và Ái Đạt rồi, giới truyền thông có tiêu điểm để làm nóng, thế này, Tâm Văn, cậu sửa phương án một chút, cứ ứng phó với phóng viên đã rồi tinh xong.



Trần Tín Sinh hỏi lại:



- Thực sự là muốn mở họp báo à?



- Đương nhiên rồi.



Diệp Kiến Bân cười rất thiếu nghiêm túc:



- Thế nào cũng phải cho bọn chúng ăn không ngon ngủ không yên.



Trần Tín Sinh lắc đầu cười, gọi điện cho Dương Vân và Lỗ Khánh Sinh, có diễn trò cũng phải diễn sao cho thật giống.