Quan Lộ Thương Đồ
Chương 952 : Thăm hỏi và báo cáo
Ngày đăng: 00:13 22/04/20
Kẻ hành hung lợi dụng bóng đêm tẩu thoát, muốn bắt ngay được về quy án là rất khó, hắn rúc vào một góc nào đó trốn, chẳng thể lục tung mọi ngọc ngách, phong tỏa tất cả nẻo đường để tìm kiếm được.
Nên có thể hoàn thành truy bắt trong thời gian ngắn không, cục công an không chắc chút nào.
Vợ chồng Trương Tri Hành, Lương Cách Trân tới Kiến Nghiệp rồi, nhưng không đến cục công an mà tới thẳng bệnh viện, tới đó mới gọi điện cho con trai.
Trương Khác cũng không thể ở lỳ mãi không đi, đứng dậy hỏi bí thư chính pháp ủy Dư Khánh Lâm ngồi đợi tin tức cùng mình:
- Tôi muốn gặp mặt tên Đường Trung kia.. Có gì bất tiện không?
Cho dù có chỗ cấm kỵ, nhưng lúc này Dư Khánh Lâm không thể từ chối yêu cầu của Trương Khác, gọi cục trưởng công an Trần Bỉnh Đức tới an bài để Trương Khác nói chuyện với Đường Trung trong phòng thẩm vấn.
Lúc uy hiếp Trương Khác thì hùng hổ lắm, còn lúc này Đường Trung mặt tái me tái mét như chết cha chết mẹ, toàn thân suy sụp ngồi thẫn thờ, nhìn Trương Khác và Phó Tuấn đi vào, ánh mắt lạnh như băng không có chút tình cảm nào, hắn sợ toàn thân run lên như cầy sấy.
Đường Trung không biết Địch Đan Thanh lúc này đã chuyển nguy thành an, hắn có ngốc tới đâu cũng biết cô gái đó có quan hệ không tầm thường với Trương Khác, nếu không có ai lại liều mạng đỡ cho người khác một dao.
- Tao muốn biết từ đâu mày biết tao muốn dồn cha và chú mày vào chỗ chết? Tao và bọn chúng không thù không oán, vì sao tao làm thế?
Trương Khác lạnh lùng ngồi xuống trước mặt Đường Trung, lật hồ sơ vụ án Chương Châu dầy cộm ra, nói:
- Làm bọn chúng chết là tội tác bọn chúng gây ra trong hơn mười năm qua, còn về phần viện kiểm sát trong lần xét xử thứ hai có bổ xung thêm tội mới không, thì phải xem tạo hóa của bọn chúng. Còn mày, tao nói rõ cho mày biết, từ nay tao và máy đã có thù oán, ta không phải là kẻ khoan dung. Giờ tao muốn biết, tất cả là do ai nói cho mày?
Đường Trung cúi cằm mặt xuống, không dám nhìn Trương Khác, hai chân không khống chế được run lên bần bật, nhưng cắn chặt răng không nói.
Trương Khác không có thời gian hao tốn với hắn, công tác thẩm vấn tự có cảnh sát phụ trách, thấy bộ dạng Đường Trung như thế, Trương Khác chỉ đợi một lúc, không thấy hắn trả lời liền đứng dậy cùng Phó Tuấn đi ra.
Ra ngoài phòng thẩm vấn rồi Trương Khác mới nói:
- Thằng này không phải kẻ có ý chí kiên định, chuyện này cũng không thể do hắn lập kế hoạch được, anh liên hệ với cảnh sát Kim Sơn, điều tra xem có kẻ nào ngầm truyền tin cho anh em Đường Anh Bồi không.
Rồi hừ một tiếng:
- Diệt ác phải tận gốc...
Anh em họ Đường không có nhiều giá trị lợi dụng, Đường Trung trông cái bộ dạng cũng chẳng phải kẻ làm nổi trò trống gì, có khả năng có kẻ đứng sau xúi bẩy, không thể đổ hết tội lên đầu hắn, mà làm thế cũng không khôn ngoan.
Có khi do anh em họ Đường giãy chết làm ra, thời buổi này có tiền thì làm được không ít việc, tuy anh em chúng đã bị phán tử hình hoãn thi hành, nhưng vẫn có kẻ sẵn sàng ầm truyền tin cho anh em chúng.
Rời khỏi cục công an thì phía đông đã hửng sáng, Lục Văn Phu, Vương Duy Quân cũng nối nhau rời đi.
Lên xe Trương Khác bảo Phó Tuấn gọi điện kiếm chiếc xe lăn lén đưa tới bãi đỗ xe đợi y, Phó Tuấn không hiểu ý Trương Khác nhưng vẫn làm theo.
Trương Khác ngồi xe lăn để nhân viên công tác đẩy vào bệnh viện, Lương Cách Trân mặt bừng bừng lửa giận từ hành lang đi ra, thấy con trai ngồi trên xe lăn, tưởng ngoài tay ra còn chỗ nào bị thương nữa, lửa giận tắt ngúm hết cả, lo lắng hỏi gấp:
- Không phải bảo chỉ mỗi tay bị đâm trúng sao, sao các người đều không nói thật với tôi?
Nước mắt ào ào chảy ra, chạy bổ tới xem xét chân con trai bị làm sao.
Hỏi xong câu này Trương Khác mới thấy thừa, nơi này xảy ra chuyện lớn như thế, Mã Hải Long làm sao ngồi yên ở Hải Châu được?
- Anh ấy thấy công tác bảo an bên này không được yên tâm lắm, tới rà xoát một lượt, rồi đến cục công an.
Phó Tuấn giải thích:
Dư Khánh Lâm, Trần Bỉnh Đức tới bệnh viên nghiên cứu vụ án, nói thế cho đỡ mất mặt, kỳ thực là tới báo cáo tiến triển vụ án.
Không muốn quấy nhiễu Địch Đan Thanh, Trương Khác và cha về phòng mình đợi,
Tuy nói là đầu thú, nhưng ít nhất thì cũng đá không chế được can phạm rồi, áp lực trên người Trần Bỉnh Đức giảm đi một nửa, công tác thẩm vấn thì đơn giản, hẳn còn liên quan tới vụ án của anh em Đường Anh Dục, có điều đấy là chuyện của bên phía cảnh sát Giang Nam rồi, ông ta chỉ hận không thể đá ngay vụ án này đi.
Nhưng La Quân còn chưa lên tiếng nên ông ta đành tạm gánh vác tranh nhiệm này, thầm nghĩ áp lực trên người Trần Phức Kiệt chắc cũng chẳng nhẹ hơn mình, tuy Lương Vĩ Pháp trực tiếp chỉ thị cho sở công an, nhưng ai cũng biết người thực sự theo dõi là Từ Học Bình.
Trần Bỉnh Đức cũng chẳng tiếp xúc mấy với Trương Khác, chỉ trong mấy hoạt động trọng đại mà ông ta phụ trách an ninh có gặp qua vài lần, nhưng không có cơ hội nói chuyện.
Tới bệnh viện, thấy anh vợ Ngụy Quan Hoa mặc áo blu trắng đi tới đón, liền giới thiệu hai bên:
- Vị này là phó viện trưởng Ngụy, chuyên gia uy tín của khoa tim não...
Không giới thiệu quan hệ tư:
- Chúng tôi tới đây là vì hai bệnh nhân nhập viện đêm qua, tôi cùng bí thư Dư và sở trưởng Trần tìm họ có chút việc, viện trưởng Ngụy biết họ ở đâu xin dẫn chúng tôi tới đó.
Mã Hải Long quan sát Ngụy Quan Hoa, tuổi không nhiều lắm, chừng trên 50, không hiểu Trần Bỉnh Đức tìm ông ta tới dẫn đường làm cái gì? Còn nói là chuyên gia tim não gì nữa, lúc hắn tới bệnh viện, làm gì thấy bóng dáng của vị gọi là chuyên gia này, không biết Trần Bỉnh Đức có tâm tư gì.
Ngụy Quan Hoa đương nhiên biết đôi nam nữ bị thương đêm qua nằm ở đâu, hôm nay còn tìm cơ hội tiếp xúc, hôm qua ông ta không biết thân phận của Trương Khác, cả bệnh viện chỉ có viện trưởng Cát Dân Tuấn biết, Cát Dân Tuấn còn từ ngoại khoa do ông ta quản lý điều hai chuyên gia thêm vào phó chủ nhiệm phòng bệnh thành lập tiểu tổ chữa trị, do đích thân Cát Dân Tuấn làm tổ trưởng, nói là muốn đảm bảo an toàn tuyệt đối cho người bệnh, không cho ông ta nhúng tay vào.
Nếu chẳng phải gia đình bệnh nhân phản đối, Cát Dân Tuấn dám đuổi hết bệnh nhân tầng trên cùng ra để lại cho người ta.
Ngụy Quan Hoa không phải không sành đời, nhưng không làm tới mức ấy.
Dư Khánh Lâm lăn lộn quan trường hiểu ngay đột nhiên nhảy ra một người thế này, Trần Bỉnh Đức có ý thừa cơ tiến cử, hỏi:
- Phó viện trưởng Ngụy đêm qua cũng vất vả rồi phải không?
-...
Ngụy Quan Hoa ngớ ra một lúc mới nói:
- Chiều qua tôi làm liền hai ca phẫu thuật, cho nên không giúp gì được bên này.
Hôm qua hai nam nữ bị thương đưa vào cấp cứu do đích thân Lục Văn Phu đánh tiếng, Ngụy Quan Hoa tuy là chuyên gia ưu tú nhất trong lĩnh vực ngoại khoa tim não của bệnh viện, chỉ có điều buổi chiều liên tục phẫu thuật hai ca lớn, tới 9 giờ tối mới về nhà, nhận được điện thoại thì đã sức cùng lực kiệt, vả lại nghe bệnh viện báo cáo là không nguy hiểm lắm, dù biết người bị thương thân phận trọng yếu, cũng không quay lại.
Ông ta thậm chí chẳng đặc biệt thông báo cho bác sĩ nào tới bệnh viện, cứ để bác sĩ trực ca phụ trách công tác cứu chữa, bỏ lỡ cơ hội gặp Trương Khác, sáng sơm đến bệnh viện mới biết viện trưởng Cát đích thân tiếp nhận công tác chữa trị.