Quan Lộ Thương Đồ
Chương 955 : Cô gái dưới mưa và tên đại sắc lang
Ngày đăng: 00:13 22/04/20
Trương Khác đương nhiên không vọng tưởng Đường Thanh đi vào giúp mình, nhưng cũng kiên quyết ngăn đám Phó Tuấn đi theo:
- Đâu cần tới mức đó, cho tôi chút không gian cá nhân được không, lúc này dù chỉ được một mình trong nhà vệ sinh tôi cũng thỏa mãn rồi.
Đám Phó Tuấn cười đứng ở cửa nhà vệ sinh, để Trương Khác vào một mình, Đường Thanh đi lại trong hành lang.
Từ gian vệ sinh nữ có một cô gái thanh lệ thoát tục đi ra, đẹp như đóa sen trắng mới chồi lên mặt nước, tới bồn rửa tay quay đầu lại nhìn, chẳng hiểu một đống người đứng canh nhà vệ sinh làm gì, vừa vặn chạm ánh mắt Đường Thanh, đồng thời trong nhà vệ sinh Trương Khác bắt đầu nói lăng nhăng:
- Ối.. Ối đái ra quần thật rồi, ái chà tay bị thương treo trên cổ chẳng tiện chút nào, "ai đó" vào giúp được không?
Đám Phó Tuấn cắn răng quay đi không để Đường Thanh nhìn thấy bọn họ cười.
Cô gái thanh lệ kia đang thắc mắc sao đột nhiên có người trong nhà vệ sinh nói oang oang như vậy, thấy mặt Đường Thanh đỏ dừ như gấc chín, không nhịn được cười, lúc đi qua Đường Thanh nói nhỏ một câu:
- Bạn trai cô nhất định là một tên đại sắc lang.
Cái tên xấu xa này hâm lên chẳng biết nghĩ cho người ta chút nào, chỉ thấy ánh mắt cô gái kia rất trong, khuôn mặt xinh đẹp, có điều cơ thể mặc y phục bệnh nhân có chút gầy gò, Đường Thanh xấu hồ ừm một tiếng:
- Ừ, còn là một tên ngốc.
Thiếu nữ kia cười khúc khích bước đi, khi bóng lưng cô biến mất Trương Khác mới từ nhà vệ sinh đi ra, Đường Thanh đi tới đá y:
- Nói lung tung gì đó hả, làm người ta nghe thấy hết rồi.
- Nghe thấy cái gì?
Trương Khác quay sang hỏi Phó Tuấn:
- Các anh không bịt tai lại à?
- Chúng tôi bịt tai lại thì cũng còn người khác đi qua chứ?
- Thế à?
Trương Khác cười khì, đưa tay ra trước mặt Đường Thanh, muốn cố rửa tay giúp.
- Là một cô gái rất xinh đẹp đấy nhé.
Đương Thanh vặn vòi người, cẩn thận rửa tay cho Trương Khác, còn không quên trêu y:
Tạ Vãn Tình tưởng tượng ra bộ dạng Trương Khác bị Địch Đan Thanh đâm cho lại không thể giải thích được, nhịn không được che miệng cười.
Địch Đan Thanh cũng mỉm cười, không dám cười quá, sợ đụng tới vết thương, tay đỡ vết thương, cố kìm chế.
- Đau không?
Tạ Vãn Tình quan tâm hỏi:
- Hơi thôi ạ, quan trọng là tự mình phải giữ gìn, để vết thương rách ra thì khổ... Vết thương đang lành rất mau, qua hai ngày nữa là có thể tháo chỉ rồi.
Tạ Vãn Tình vén áo Địch Đan Thanh lên xem, vết thương quấn băng, nhìn bầu ngực tròn căng trắng như tuyết, đưa tay ra sờ một cái:
- Nghe nói chỗ này ngăn dao đâm vào tim, ban đầu chị không tin... Giờ thì tin rồi.
- Lại là ai nói thế...
Địch Đan Thanh thẹn thùng khép vạt áo lại, hai ngày qua mọi người đều lấy chuyện này ra làm chuyện cười, chẳng biết ai truyền đi.
- Chị Vãn Tình, hai chị đang làm gì thế?
Trương Khác đẩy cửa đi vào, thấy Địch Đan Thanh mặt ngượng ngùng, còn Tạ Vãn Tình mìm môi cười.
- Chuyện nữ nhân với nhau, ít hỏi thôi...
Địch Đan Thanh sẵng giọng, kéo chăn che mình, cô không mặc áo lót bên trong.
- Có phải lo để lại xẹo không?
Trương Khác tự cho mình thông minh nói:
- Đừng lo, ở nước ngoài nhất định có thuốc tốt... Chị Vãn Tình, chị Hứa Tư đâu, không phải nói hai chị cùng tới à?
- Em là đàn ông lo chuyện xẹo xiếc làm cái gì?
Tạ Vãn Tình ngồi dậy đẩy Trương Khác ra ngoài:
- Vừa rồi ở đây đông người, Hứa Tư đi thăm bác sĩ trước kia phẫu thuật cho Hứa Duy rồi, một lát nữa quay lại.