Quan Lộ Thương Đồ

Chương 958 : Vụ bắt gian thảm nhất

Ngày đăng: 00:13 22/04/20


Vệ Lan mơ mơ màng màng ngủ, nghe thấy có tiếng cửa mở, đoán Địch Đan Thanh về, vẫn còn chưa muốn dậy, nằm lỳ trên giường một lúc, nghe thấy gian ngoài có tiếng động là lạ đứt quãng, mới bò dậy ra mở cửa phòng.



Tức thì nhìn thấy Địch Đan Thanh cực kỳ hưởng thụ khéo mắt lại, để Trương Khác ấn vào sau cánh cửa, quai áo kéo xuống tận vai, lộ ra bầu vú trắng muốt, ở góc độ của cô không nhìn thấy một bàn tay của Trương Khác luồn vào trong quần Địch Đan Thanh, nhưng cô nhìn rất rõ Trương Khác đang ngậm núm vú Địch Đan Thanh mút say sưa, một tay khác nắn bóp bầu vú còn lại.



- Á!



Vệ Lan bịt miệng, đáng tiếng không kẹp che tiếng thét phát ra nữa.



Địch Đan Thanh mở choàng mắt, Trương Khác cũng quay ngoắt đầu lại, nhìn Vệ Lan hai tay bịt miệng, mắt trọn tròn với vẻ không sao tin nổi, vẻ mặt hai người họ hết sức buồn cười làm Vệ Lan nhịn không nổi phì cười.



Lúc này cô nhìn thấy tay Trương Khác rút ra khỏi quần Địch Đan Thanh rồi, đầu ngón tay còn có chất lỏng lóng lánh như dầu, Trương Khác quay nghiêng người sang, hạ thân của y gồ cao như muốn chọc thủng quần chui ra.



Vệ Lan đã bao giờ chứng kiến cạnh ướt át như vậy, mặt đỏ bừng, vội tịt mắt lại, tự lừa mình lừa người nói:



- Em không nhìn thấy, em không nhìn thấy...



Rồi xoay người chạy vội vào trong, "sầm" một cái va vào cạnh cửa.



- Á..



Vệ Lan nổ đom đóm mắt, đau chảy nước mắt ra, loạng choạng ôm lấy đầu ngồi xuống mặt đất.



Trương Khác và Địch Đan Thanh sao ngờ được Vệ Lan lại ngủ trong phòng, Địch Đan Thanh vội vàng mặc lại áo, mở cửa đẩy Trương Khác còn chưa hết kinh ngạc ra ngoài, rồi đóng rầm cửa lại. Hít sâu một hơi lấy bình tĩnh, nhìn Vệ Lan vẫn đau đớn ngồi dưới đất, đỡ cô dậy:



- Sao em lại ngủ ở đây?




Tôn Tĩnh Mông cũng vừa về, ném túi sách lên bàn hỏi:



- Tôi thấy anh vào tiểu khu trước, còn tưởng anh về nhà rồi cơ.



- À, đưa chị Đan Thanh về nhà trước, cho nên về hơi muộn một chút..



- Đỗ Phi vừa gọi điện tới bảo đã đặt chỗ ở nhà hàng rồi.



Tôn Tĩnh Mông không nghi ngờ gì:



- Chúng ta đi gọi chị Đan Thanh đi cùng nhé?



Trương Khác không dám đối diện với Vệ Lan, càng sợ cô để lộ ra sơ hở làm người khác phát hiện chuyện y vụng trộm, thật đau đầu, nói:



- Tôi xử lý vài bức thư đã, hay là mọi người đi trước, đợi gần ăn cơm thì cô gọi điện cho tôi nhé?



Ở phòng bệnh đặc biệt không có mạng, chuyện khẩn cấp thì đều liên hệ qua điện thoại rồi, có điều hòm thư thế nào cũng chất đống thư từ, Trương Khác trù trừ tới tận 7 giờ, bị gọi điện giục mấy lần mới tới quán ăn tụ họp, nhìn thấy vết hồng trên trán Vệ Lan cũng không hỏi chuyện gì.



Vệ Lan thì chỉ nói:



- Buổi chiều gặp phải ma, giật mình va đầu vào cạnh cửa...



Cô cũng không dám nhìn vào mắt Trương Khác, cứ như chính bản thân vụng trộm bị Trương Khác bắt gặp vậy.