Quan Lộ Thương Đồ

Chương 962 : Chiến lược được ăn cả ngã về không

Ngày đăng: 00:13 22/04/20


Để tăng cường tiêu thụ ĐTDĐ số, kế hoạch "trăm thành phố trăm tiệm" cũng chính thức khởi động, tập đoàn Ái Đạt cùng điện Thịnh Hâm tổng cộng đầu tư 500 triệu thành lập công ty viễn thông Thịnh Hâm, bắt đầu nghiệp vụ chuyên doanh ĐTDĐ số.



Tập đoàn Ái Đạt cung cấp 300 triệu, đổi lấy 12% cổ phần của điện Thịnh Hâm cùng 40% cổ phần của viễn thông Thịnh Hâm, mặt khác, Diệp gia còn tiến thêm một bước cùng nhóm Trương Khác, Tạ Vãn Tình trao đổi quyền nắm giữ cổ phần đối với tập đoàn Ái Đạt, thương vụ Cẩm Hồ cùng với điện Thịnh Hâm. Để bảo đảm điện Thịnh Hâm từng bước dung hợp vào trong hệ thống Cẩm Hồ, mặt khác đang cùng đàm phán với Phủ thị chính Huệ Sơn, đem 24% cổ phần thừa lại của Hương Tuyết Hải do tập đoàn Ái Đạt thu mua do Cục Công nghiệp nhẹ TP. Huệ Sơn nắm giữ.



Hoàn toàn tư hữu hóa điện Hương Tuyết Hải, đây cũng là làm chuẩn bị cho kế hoạch bước tiếp theo đưa ra thị trường của Hương Tuyết Hải.



Ngoại trừ phải phát triển xí nghiệp chuyên doanh ĐTDĐ đại quy mô nhất trong nước, lúc này điện Thịnh Hâm sở hữu 88 siêu thị điện gia dụng, trong đó 28 siêu thị có diện tích kinh doanh gần hoặc trên 10.000 m², tổng số công nhân trên 12000 người, lượng tiêu thụ đột phá 12 tỷ, hoàn toàn xứng đáng là xí nghiệp thương nghiệp lớn nhất nước, tuy nói đang trong thời kỳ mở rộng áp dụng hình thức quản lý khoán, lợi nhuận hàng năm cũng tới 700 triệu.



Một khi hình thành hệ thống Cẩm Hồ lấy tập đoàn Ái Đạt, thương vụ Cẩm Hồ làm hạch tâm, hệ thống này sẽ trực tiếp khống chế điện tử Ái Đạt, xí nghiệp đầu đĩa lớn nhất thế giới, cửa hàng ĐTDĐ lớn thứ tư trong nước, cửa hàng máy nghe nhạc cầm tay lớn thứ hai toàn cầu, Tân Quang xí nghiệp tạo giấy lớn nhất Hoa Đông, gỗ Tân Quang xí nghiệp gỗ lớn nhất nước, Thịnh Hâm xí nghiệp điện gia dụng lớn nhất nước, Trung Tinh Vi Tâm xưởng tinh viên(wafer) duy nhất hiện nay trong nước, Hương Tuyết Hải xí nghiệp sản xuất tủ lạnh lớn thứ hai trong nước. So với các xí nghiệp thành viên kể trên, gián tiếp khống chế giải trí ăn uống Thế Kỷ Cẩm Hồ, địa ốc Thế Kỷ Cẩm Hồ, thực nghiệp Hồng Viễn cũng có vẻ không quan trọng rồi.



Nếu muốn tìm hiểu rõ quan hệ quyền lợi phức tạp trong nội bộ của hệ thống Cẩm Hồ, cho dù Trương Á Bình nắm được tư liệu trực tiếp nhất, cũng sẽ cảm thấy hết sức đau đầu.



Trong lòng Trương Á Bình cũng rất tò mò: một thanh niên chưa đầy 20 tuổi đầu như Trương Khác, lúc này tài sản trên danh nghĩa tới cùng có bao nhiêu? Lấy giá cổ phần chuyển nhượng cho các Hoa thương Đông Nam Á Quách, Trần, Mã, Hạng làm cơ sở tính toán, tổng giá trị tài sản trên danh nghĩa của Trương Khác vào khoảng 2.5-2.6 tỷ USD.



Tài sản Diệp gia lấy Diệp Kiến Bân làm đại biểu, vào khoảng 800 triệu USD, tài sản của Tôn Thượng Nghĩa, vợ chồng Cát Minh Du vào khoảng 400 triệu USD, Tạ Vãn Tình sở hữu khoảng 400 triệu USD, Cát Minh Tuấn khoảng 200 triệu USD, mặc dù Hứa Tư không có tham gia hội nghị quản lý cấp cao lần này, tài sản trên danh nghĩa cũng phải trên 150 triệu USD, và có tư cách tham gia hội nghị quản lý cấp cao.



Ngoại trừ bản thân Trương Á Bình là mới gia nhập Cẩm Hồ, vẫn chưa nhận được cổ phần của Cẩm Hồ, thân gia của những người khác cũng tất nhiên là xa xỉ, trong đó lấy Tô Tân Đông, Đinh Hòe, hai nguyên lão có cống hiến lớn nhất đối với Cẩm Hồ, tài sản cũng trên 100 triệu USD.



Lấy điều này là cơ sở tính toán, quy mô tài sản trung tâm của hệ thống Cẩm Hồ phải đạt đến 5 tỷ USD, cái này nếu so sánh dưới bối cảnh quốc tế, Cẩm Hồ quả thật không tính là gì. Tập đoàn SamSung năm 98 số nợ đã lên đến 17 tỷ USD, tổng giá cổ phiếu trên thị trường của Sony mặc dù tại thời kì khủng hoảng kinh tế nghiêm trọng nhất vẫn duy trì trên 30 tỷ USD. Sony chỉ là một xí nghiệp điện tử của Nhật do nhà tài phiệt Mitsui khống chế. Tuy nhiên trong lòng các cao tầng tham gia Hội nghị quản lý cấp cao lần này đều rất rõ ràng, giá trị của toàn bộ hệ thống Cẩm Hồ phải vượt xa 5 tỷ USD, thậm chí có thể sản sinh ảnh hưởng rõ rệt đối với kinh tế, chính trị thế thái đối với lưu vực Tiểu Giang.



Chu Du đi tới bên cạnh Trương Á Bình, Tô Tân Đông, cười nói:



- Qua 10 năm, 100 năm nữa, hậu nhân nghiên cứu kinh tế cận hiện đại của Trung Quốc hoặc thế giới, có thể sẽ gọi hội nghị lần này oai phong cùng loại như "Hội nghị 29 người" hay không? Nếu như có thể, chúng ta cũng sắp được lưu sử sách rồi...



Chu Du vui tính nói, thần thái cũng có phần tự hào. Trương Á Bình nở nụ cười, Cẩm Hồ lúc này cũng không cần phải che giấu dã tâm nữa, đặc biệt là tổ chức hội nghị quản lý cấp cao lần này, đã chứng tỏ Cẩm Hồ sơ bộ có đủ đặc trưng của một tập đoàn tài chính sản nghiệp có tính tổng hợp rồi.




- Trong nước cũng có mấy xí nghiệp chế tạo thiết bị điện, điện tử có thanh thế, như Xuân Lan, như Hải Nhĩ, như Trường Hồng, như Tân Khoa, như Bộ Bộ Cao, tốc độ phát triển mấy năm nay đều rất thần tốc, và vẫn còn đang tích cực mở rộng. Thanh thế khá lớn như Hải Nhỉ, Trường Hồng thì không nói đến, chỉ nói tập đoàn Xuân Lan của Tân Thái đi, lúc ban đầu là làm điều hòa lập nghiệp, hôm nay tủ lạnh Xuân Lan, máy giặt Xuân Lan, TV Xuân Lan, nồi cơm điện Xuân Lan, lò vi sóng Xuân Lan, đủ loại sản phẩm. Ngoại trừ ngành điện gia dụng truyền thống, Xuân Lan cũng chen chân vào ngành sản xuất xe máy, ô tô, máy tính. So sánh với Xuân Lan, sản phẩm của Ái Đạt ở trong nước cũng chỉ có thể lấy từ đáng thương để hình dung. Ngoại trừ ĐTDĐ chính là DVD player, à, lượng tiêu thụ của từ điển điện tử tại thị trường quốc nội xếp thứ hai. Nhưng nghĩ đến mức tiêu thụ của từ điển điện tử ít nhiều cũng có vẻ bé nhỏ không đáng kể...Nếu nghiêm túc so sánh, lượng tiền mặt chảy ra của Xuân Lan không thể so sánh với Ái Đạt, mức nổi tiếng của thương hiệu Ái Đạt cũng không yếu hơn so với Xuân Lan. Có người sẽ sản sinh nghi vấn như vậy, Ái Đạt tại tuyến sản phẩm mở rộng có phải quá bảo thủ rồi không? Đương nhiên rồi, người bình thường cũng không biết, Ái Đạt trên việc kéo dài liên ngành đại khái đã làm được cực hạn có thể làm như trước mắt. Hơn nữa càng nhiều tài chính đều đầu tư vào trong nghiên cứu phát triển. Nhìn từ căn bản, Ái Đạt cùng Xuân Lan lựa chọn đi trên hai con đường phát triển hoàn toàn khác. Ái Đạt là cắm rễ sâu, Xuân Lan là trải thảm trước. Mấy ngày này tôi đang nghĩ hai loại hình thức phát triển này, cái nào ưu cái nào kém?



Trương Khác có phần ngoài ý muốn nhìn Thịnh Thanh, cười nói:



- Trông anh hiện tại càng lúc càng không có khí chất của đại ca Tây thành rồi đấy?



Những người khác còn để ý đến thể diện của Thịnh Thanh nên chịu đựng không cười, Trương Tri Phi cùng Thiệu Chí Cương lại cười ha hả, Tô Tân Đông cũng lắc đầu cười, thân phận lúc ban đầu của Thịnh Thanh đặt tới cổ đại xưng là "siêu giảo hoạt", hiện tại gọi "đại lưu manh". Trước đây phụ trách làm đĩa lậu, sau khi triệt để rời khỏi ngành in lậu, hắn vẫn còn ở nghiệp vụ của tập đoàn giải trí ăn uống Thế Kỷ Cẩm Hồ. Hắn có thể có những suy nghĩ này đối với hình thức phát triển của Xuân Lan, Ái Đạt, lần này có thể đi vào tầng lớp nòng cốt 29 người, cũng không phải là ngẫu nhiên.



Thịnh Thanh kéo Đỗ Phi theo qua đây tham quan khu thực nghiệm, xoa xoa đầu hắn nói:



- Trước đây đại ca Tây thành là ba nó, tôi có quan hệ gì?



Trương Khác nói:



- Vấn đề là cắm rễ sâu hay là trải thảm có thể nói lúc này đã vây khốn rất nhiều các xí nghiệp có quy mô, hơi có thành tựu ở trong nước.



Y quay đầu lại nhìn Thôi Quốc Hằng:



- Viện trưởng Thôi, thấy đối với phương diện này rất có nghiên cứu, thầy đánh giá thế nào?



Thôi Quốc Hằng có thể thành một trong 29 người, chủ yếu là trung tâm nghiên cứu kinh tế Cẩm Hồ mà hắn lãnh đạo cung cấp ủng hộ vế trí lực cho Hội nghị quản lý cấp cao. Hắn đi tới phía trước nói:



- Hình thức của Xuân Lan nhìn qua đầy đủ tiềm lực để khai thác giá trị thương hiệu, nhưng tuyến sản phẩm mở rộng quá nhanh, cũng sẽ quá độ làm loãng đi giá trị của thương hiệu. Lấy quan điểm chính thống của giới giáo dục so sánh, là hy vọng có thể cân đối phát triển. Lấy Hải Nhĩ mà nói, mấy năm giai đoạn trước của Hải Nhĩ phát triển cũng là chuyên tâm vào ngành sản xuất tủ lạnh, có tới 6-7 năm không có phân tâm, mấy năm gần đây mới thực hiện phát triển đa nguyên hóa -- hình thức của Hải Nhĩ tương đối phù hợp với tư duy của giới kinh tế học truyền thống, trước tiên cắm rễ sau trải thảm. Tuy nhiên so sánh với Ái Đạt, rễ của họ không thể tính cắm được sâu...