Quan Lộ Thương Đồ

Chương 984 : Mỹ nữ luôn thuộc về bọn mặt trắng

Ngày đăng: 00:14 22/04/20


- Bạn tôi đang ở trong phòng tôi, nếu không anh đi cùng tôi xem thử.



Trương Khác nhếch mép nói:



- Hay bảo nhân viên phục vụ lấy vé bạn tôi đưa qua đây các anh mới xem.



- Đưa di động tao xem nào.



Tóc Dài lấy chiếc di động từ tay Tóc Ngắn, chẳng hề có ý đưa cho Trương Khác, nheo mắt nhìn y, thầm nghĩ một em gái mê người như thế, không ngờ lại chạy sang phòng thằng này, thế mới điên chứ. 



Hắn chỉ coi Trương Khác và Lý Hinh Dư sau khi lên tàu mới quen nhau, nếu không đã không ngủ ở hai phòng khác nhau, chơi đùa chiếc di động trong tay, nhớ lại cơ thể gợi cảm nóng bỏng của Lý Hinh Dư lúc hốt hoảng bỏ chạy, nhìn Trương Khác thù địch:



- Bọn tao cũng chẳng làm gì bạn mày, chỉ đùa với cô ấy vài câu, cô ấy lại bỏ chạy như thế, mày nói xem hành vi của cô ấy có tạo thành ảnh hưởng không tốt với tao không? Tao là người làm ăn đàng hoàng, cho dù có muốn chơi gái, cũng hoàn toàn để đối phương tự nguyện, mày bảo cô ấy về đây ngủ đi, còn có cảnh sát tàu, bọn tao làm gì cô ấy được chứ?



- Bên phòng tôi còn có giường trống, tôi lấy đồ cô ấy qua là được rồi.



Trương Khác chẳng có hứng thú dây dưa với bọn chúng.



- Mày coi lời giám đốc Vương của bọn tao là cái rắm à?



Tóc Ngắn thấy Trương Khác cứ dọn dẹp đồ, đứng dậy ấn vai y, mặt hung dữ nói:



- Bỏ đồ xuống, có tin tao đánh mày một trận rồi báo cảnh sát mày vào trộm đồ không?



Tên tóc dài cũng đứng dậy, chặn đằng sau.



Trương Khác đặt hành lý của Lý Hinh Dư lên bàn, nhìn Tóc Dài, cười nhạt:



- Giám đốc Vương nào chứ, hay là các người gọi ngay cảnh sát tàu tới đi.




Trương Khác đành chịu thua, vừa rồi còn mây mưa quấn quít, bây giờ ngay cả hở ra một chút cũng không cho nhìn, bất lực nhắm mắt lại, nhận lấy áo khoác một cái liền mở choàng mắt ra, Đường Thanh cuống quít che người, cười mắng:



- Đồ đại sắc lang...



Rồi đóng cửa lại.



Trương Khác dở khóc dở cười, biết cô bé này tính hay xấu hổ, chỉ sợ phải ngồi đây một lúc mới vào được.



Trương Khác ngồi xuống ghế ngoài hành lang, nhìn bóng đêm tĩnh mịch ngoài cửa sổ, nghe Lý Hinh Dư và Đường Thanh thì thầm trong phòng, không biết bọn họ nói gì, thầm nghĩ nữ nhân với nhau dễ chia sẻ hơn, chắc là không xấu hổ nữa.



Một lúc sau ở hành lang có bốn năm người đi tới, Tóc Dài, Tóc Ngắn thò đầu ra, bọn chúng cùng một bọn, chỉ có điều Tóc Dài, Tóc Ngắn địa vị cao hơn có tư cách ở phòng, ỷ vào người đông tính kéo tới đòi nợ, Phó Tuấn và hai vệ sĩ đều chưa ngủ, nghe thấy có động tĩnh, mở cửa ra chặn đường bọn chúng.



Nhìn tình hình đám người đó có vẻ là ở cùng một công ty, trong đó có hai tên vai u thịt bắp, một cô gái gầy gò, đám người còn lại trông cũng không hề giống nhân viên văn phòng bình thường, ánh mắt rất hung dữ, trông giống kiểu khiêu khích thường thấy của bọn lưu manh đầu đường xó chợ.



Cái kiểu này cho dù là nhân viên công ty thì quá nửa cũng thuộc loại công ty giải tỏa, đòi nợ hay cho vay nặng lãi.



Hành lang tên toa tàu rất hẹp, hai vệ sĩ đi cùng Phó Tuấn đều xuất thân quân ngũ, người không cao, mặc véc tây chỉnh tề, trông bê ngoài không có gì mạnh mẽ lắm, nhưng ánh mắt lạnh lùng làm đám người kia không dám tới gần.



Đáng tiếc chỉ có sáu tên, nếu động thủ không đủ cho đám Phó Tuấn làm ấm người, hơn nữa cũng chẳng ai vô duyên vô cớ gây chuyện đánh nhau trong toa tàu làu gì, cảnh sát chỉ cần chặn hai đầu toa là hết đường chạy.



Trương Khác ung dung ngồi đó, Đường Thanh và Lý Hinh Dư ăn mặc đàng hoàng rồi thò đầu ra nhìn, Trương Khác bảo bọn họ về phòng, không cần xem náo nhiệt.



- Bọn mày đánh người xong định coi như không có chuyện gì xảy ra sao?



Một tên thanh niên vạm vỡ đi tới, đưa tay ra định đẩy vệ sĩ trước mặt, tay còn chưa chạm được vào vai người đó thì đã bị tóm lấy cổ tay, đẩy mạnh ra đăng sau, loạng choạng mấy bước liền va vào người khác, thiếu chút nữa ngã dập mông xuống đất.



Giờ Tóc Ngắn mới nhận thức được rõ ràng vừa rồi bị khống chế không cựa quậy được không phải là ngẫu nhiên, cũng không phải là không để ý nên mới chịu thiệt, bọn chúng đông người nhưng trước mặt dân chuyên nghiệp căn bản không phát huy được tác dụng.