Quan Lộ Thương Đồ
Chương 999 : Lợi ích thương nghiệp
Ngày đăng: 00:14 22/04/20
Tựa hồ một quyết định lớn thế là rơi lên vai mình, Trần Phi Dung nhìn Trương Khác đứng trong gió lạnh, nắm đấm siết chặt giơ lên, bị y làm kích động theo, hét lớn: - Chúng ta lấy miếng đất này đi, xây thư viện, chỗ này nên xây thư viện.
Trương Khác mỉm cười gật đầu, lập tức lấy di động ra, gọi cho Thiệu Chí Cương, hỏi hắn ở đâu, Thiệu Chí Cương nói đang họp nghiên cứu làm sao thúc đẩy tiến độ khai phát mảnh đất phía đông bắc Đh Đông Hải.
- Không cần họp nữa, cũng không cần thảo luận kế hoạch phát triển gì nữa, mảnh đất này chúng tôi lấy rồi, tôi ở ngay đây, trước kia có tính toán gì bỏ hết đi, tổn thất bao nhiêu tiền tôi bù cho anh, tôi muốn xây một cái thư viện, ít nhất phải có 1 vạn chỗ đọc sách.... Anh muốn tới à? Trời lạnh thế này, anh bắt tôi đợi giữa đồng không mông quạnh bao lâu? Vậy được... Đợi anh 10 phút, tôi tới quán nhỏ bên đường tránh gió.
- Chúng ta tìm chỗ tránh gió một chút đi... Trương Khác cúp điện thoại, bảo Trần Phi Dung cho tay vào túi, đi tới cửa bắc chung cư thanh niên, tầng dưới cùng kề sát phố là mấy cửa hàng, nơi này nối liền với ngõ Học Phủ, tiếp tới là khu nhà dân, rỡ đi kéo dài phố thương nghiệp ngõ Học Phủ đúng là rất tốt, có điều hiện Trương Khác muốn lấy xây thư viện.
Mảnh đất này chưa tới 30 mét vuông, là một mảnh đất hoàn chỉnh khá lớn, ĐH Đông Hải trước giờ rất có hứng thú với nó, có điều sau khi Thế Kỷ Cẩm Hồ đề xuất muốn lấy nó, Đh Đông Hải không tranh giành với họ.
Ngõ Học Phủ có thể nói là tác phẩm kinh điển của sản nghiệp địa ốc Kiến Nghiệp trong những năm qua, sau khi cải tạo mở rộng, diện tích kiến trúc của ngõ Học Phủ tăng lên gấp đôi, thêm vào quy hoạch và vận hành, hơn một năm qua ngõ Học Phủ phồn hoa hơn trước kia, giá thuê cửa hàng tăng lên gấp đôi.
Trước kia đem chuyển nhượng cửa hàng cho Thế Kỷ Cẩm Hồ với giá một mét vuông 8 nghìn đồng, những hộ cầm lấy mấy chục vạn thậm chí trăm vạn bồi thường khi đó hiện giờ mua thuốc hối hận cũng đã muộn, giá thuê tăng lên gấp đôi, tức là giá bán cũng tăng lên gấp đôi.
Thế nên nội bộ Thế Kỷ Cẩm Hồ cực kỳ hứng thú với hạng mục kéo dài ngõ Học Phủ, chỉ riêng phương án khai phát đã xóa bỏ hai lần.
Lần này thảo luận phương án thứ ba, Thiệu Chí Cương bỏ thời gian tham gia cuộc họp, không ngờ giữa chừng nhận được điện thoại của Trương Khác, đặt điện thoại xuống, gập sổ ghi chép vào, đứng dậy tuyên bố tạm thời đóng băng hạng mục.
Chỉ riêng Ái Đạt năm nay có lợi nhuận tới gần 4 tỷ, nhưng không có nghĩa là Trương Khác có thể tiêu pha thoải mái, Cẩm Hồ đang trong giai đoạn phát triển cao tốc, chỉ lo tiền không đủ dùng, chưa bao giờ thấy tiền dư.
Trương Khác đáp: - Ừm, chuyển nhượng cổ phần cho phía thương nhân người Hoa ở ĐNÁ, nên mấy răm triệu dễ kiếm được thôi.
Thiệu Chí Cương gật đầu, thương nhân người Hoa ở ĐNÁ rất hứng thú với tài sản thuộc sở hữu của Cẩm Hồ, trước đó Trương Khác và Tạ Vãn Tình liên hợp chuyển nhượng 6% cổ phần của Ái Đạt, được 120 triệu USD, tài chính với Trương Khác mà nói đúng là không phải vấn đề.
Cung Hào vẫn trầm tư, Trương Khác nhìn thấy, nếu y không giải thích thì tỏ ra hơi chuyên quyền độc đoán rồi: - Sự nghiệp công ích cũng không phải là hoàn toàn chia tách với lợi ích thương nghiệp, đầu tư 300 triệu xây thư viện, ở trong nước được tính là hạng mục văn hóa công ích cực lớn, sẽ tạo ra hiệu ứng oanh động với công chúng. Anh thấy so với màn khấu đầu chúc tết của Samsung ra sao?
Thiệu Chí Cương cảm khái: - 300 triệu bằng mấy cái khấu đầu của cao tầng Samsung, bọn chúng lãi lớn rồi.
- Biết làm sao. Trương Khác nhún vai: - Người Trung Quốc cực kỳ coi trọng lễ khấu đầu, còn người Hàn Quốc thì không, vụ này bọn họ tính quá chuẩn xác, nếu không chẳng gây nên oanh động như vậy.
- Đúng thế. Thiệu Chí Cương gật đầu:
- Ngoài ra chuyện này nâng cao học thuật, nghiên cứu khoa học với các trường xung quanh, để lợi ích bọn họ phù hợp và đồng nhất với lợi ích lâu dài của Cẩm Hồ. Trương Khác lại nói: - Đh Đông Hải trước kia muốn lấy mảnh đất này cũng là để xây thư viện, nhưng tài chính có vấn đề, mà Thế Kỷ Cẩm Hồ lại tỏ ra có hứng thú lớn với nó nên họ không tranh... Chúng ta phải cảm thông cho tâm tư của người khác chứ.