[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 118 : Nhạc nền (2)
Ngày đăng: 20:28 09/03/21
Lương Thần cau mày lại, đang định nói thì Phùng Yến tranh nói trước một bước!
- Này, tôi và Giai Giai đi xe khác vậy, chúng ta lát nữa gặp lại sau!
Lương Thần gật gật đầu, hôm nay là ngày vui của đồng nghiệp, hắn đến để giúp chứ không phải đến để phá đám, mấy người này đều là người nhà của cô dâu, hắn đưa một chặng cũng không có gì là không nên cả. Vì thế hắn cho xe chạy, cùng với hai nam hai nữ bám sát đội xe hôn lễ.
Tự mình nói không nhận được câu trả lời của đối phương, chàng thanh niên tóc đỏ không còn mặt mũi nào quay đầu về phía sau nói chuyện với đám bạn của mình:
- Cái xe Santana này vừa cứng vừa đau, ngồi lên đúng là không thoải mái chút nào, sớm biết thế này thì ngồi Mercedes có phải tốt hơn không!
Lương Thần liếc nhìn tên tóc đỏ kia một cái, không lên tiếng, trở lại trạng thái vững vàng lái xe như trước. Hắn biết tên nhóc này đang muốn phá đám, tuy nhiên một người đến công an và cảnh sát giao thông đều không thể phân biệt được như y thì hắn thật sự không thèm so đo. Nghe lời nói vừa rồi, tên nhóc này có lẽ là em trai của cô dâu, cũng không biết là em ruột hay em họ kiểu gì nữa!
- Xe cảnh sát à, ít nhất cũng cảm thấy khá thú vị!
Bạn nữ đồng hành cùng với chàng thanh niên tóc đỏ có chút phấn khích nói:
- Sướng Sướng, chị Phỉ tìm được người này, quả là không tồi, trung đội trưởng đội cảnh sát giao thông hẳn là rất lợi hại nhi?
- Cũng được!
Thanh niên tóc đỏ ngẩng đầu lên, cố ý ra vẻ khiêm tốn khoanh tay nói.
Một thanh niên khác lập tức tiếp lời:
- Công việc của chị Phỉ cũng không thua kém ai, nếu đúng mà nói thì anh rể cậu mới là người trèo cao kìa!
- Cũng đúng, kỳ thực cảnh sát cũng chẳng có gì giỏi giang cả!
Chàng thanh niên tóc đỏ liếc mắt nhìn người lái xe một cái nói:
- Nếu như không phải do nhà họ Lưu có mối quan hệ trong quan huyện thì nhà tôi có đồng ý cuộc hôn nhân này không, với điều kiện của tôi và chị tôi muốn thế nào mà chẳng được!?
Lương Thần không chớp mắt, tập trung chăm chú mà lái xe.
Thấy Lương Thần từ đầu tới cuối không đáp lời nào, tên tóc đỏ ngược lại càng làm tới, giơ tay vỗ vỗ vai Lương Thần nói:
- Này người anh em, họ gì? Làm gì trong đại đội cảnh sát giao thông?
- Họ Lương!
Lương Thần lúc này hắn không thể chịu nhịn đối với đám thanh niên này, tuy nhiên vẫn nhẫn nại đáp:
- Tôi không phải là cảnh sát giao thông.
- Vậy anh ở đại đội nào?
Thanh niên tóc đỏ dường như ngày càng mạo phạm đến Lương Thần, không buông tha mà vẫn tiếp tục hỏi.
- Đại đội trị an!
Lương Thần không để ý đáp.
- Đại đội trị an làm cái gì?
Thanh niên tóc đỏ tiếp tục hỏi.
- Giống như cậu. Điều tra hộ khẩu!
Lương Thần liếc nhìn đối phương, mỉm cười nói.
- Hì hì!
Hai cô gái ngồi phía sau không khỏi kinh ngạc cười thành tiếng, nhìn về hướng của Lương Thần mang theo ánh mắt đầy vẻ thích thú. Một người đàn ông điển trai lại có tính hài hước, khiến người khác cảm thấy rất dễ mến.
- Giả bộ cái gì hả, một cảnh sát điều tra hộ tịch!
Cảm thấy mất mặt trước bạn bè, thanh niên tóc đỏ không kìm được trở mặt, vặn vẹo Lương Thần nói:
- Hỏi anh vài câu xem như để mắt tới anh, còn không biết xấu hổ!
Lương Thần không hề nói một câu nào, vững vàng chăm chú lái xe. Nhẫn nhịn, nhẫn nhịn, người hỗn láo đâu đâu cũng có, không đáng để tức giận. Chủ yếu chính là, cái người hỗn láo này là em vợ của Lương Chí Cương, nếu như hắn cũng trở mặt theo, chẳng phải là khiến Lương Chí Cương khó xử sao. Hắn đến để giúp đỡ, không phải đến làm loạn. Ngay cả nếu có cơn thịnh nộ to cỡ nào cũng không thể thể hiện tại ngày đặc biệt này.
Uất ức quá! Hai cô gái ngồi hàng ghế sau không khỏi thất vọng. Vốn nhìn Lương Thần với thân hình cao to, mang dáng vẻ một đấng nam nhi, nhưng không ngờ rằng đối mặt với sự hạ nhục của Chu Hoành Sướng lại không dám mở miệng phản kháng. Điển hình của thể loại hình cọp gan thỏ, nhát gan sợ việc phiền phức!
- Nhìn không dám nhìn, đến rắm cũng không dám đánh, như thế này mà cũng đòi làm cảnh sát?
Thanh niên tóc đỏ quay người về phía sau, lớn tiếng cười nhạo, hắn cảm thấy mình thật là uy phong, đồng thời cũng cảm thấy mở mày mở mặt trước bạn bè.
Toàn bộ đoàn xe hôn lễ đều chạy vòng quanh quảng trường Văn Hóa một vòng, cuối cùng chạy quay về ngôi nhà mới ở tiểu khu Cát Thịnh. Trong thời khắc đoàn xe đến gần tòa nhà, tiếng pháo nổ vang, pháo hoa cũng được đốt, cô dâu chú rể ngồi đợi trong xe dâu, chuẩn bị chút nữa xuống xe nghênh đón chúc phúc của khách khứa.
Xe cảnh sát của Lương Thần bám sát ngay sau đội xe hôn lễ, Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh, Phùng Yến, Trương Ngữ Giai, tiểu Vũ, lão Vương, v.v… một đoàn đồng nghiệp của phòng công an đang đứng bên cạnh cổng vòm. Kim Tuấn Dân nhìn đông tây một vòng, bỗng nhìn thấy xe cảnh sát của Lương Thần, một bên bịt tai một bên nói:
- Lương tử đến rồi, tôi qua chỗ cậu ấy xem thế nào!
- Cùng đi, cùng đi!
Tiểu Vũ và lão Vương hiện tại vẫn ở xã, thị trấn, bình thường bận muốn chết, khó có cơ hội chạm mặt Lương Thần và đồng nghiêp tại huyện.
Lương Thần xuống xe, nhìn một cái là thấy ngay Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh, tiểu Vũ, lão Vương… mấy người đang đi tới, đang muốn qua bên đó.
Thình lình bị một bàn tay đẩy ra, quay đầu lại liền thấy kẹo cao su của chàng thanh niên tóc đỏ nhổ vào tay, sau đó đặt vào vạt áo trên của hắn.
- Mày muốn chết hả!
Một đám người chạy tới, giơ tay đẩy mạnh ngực cậu thanh niên tóc đỏ. Mặc dù hình dạng thân thể có chút béo, nhưng lực mà Kim Tuấn Dân đẩy một cái đã khiến tên tóc đỏ cao gầy giống như suy dinh dưỡng kia lập tức ngã chổng vó lên trời.
- Kim tử, thôi đi, đấy là em vợ của Chí Cương!
Lương Thần vội vàng đẩy Kim Tuấn Dân sang một bên cười
- Xem hôm nay là ngày đại hỷ. Tôi nhịn rồi!
Kim Tuấn Dân ngẫm lại cũng đúng, với tính cách của Lương Thần bình thường sẽ không chịu nhịn để bị hạ nhục như thế mà không phản ứng gì, cho nên đã nhẫn nhịn, điều đó hoàn toàn là giữ thể diện cho Lưu Chí Cương trong ngày đại hỷ, vì thế trừng mắt hung hăng nhìn tên tóc đỏ một cái, rồi kéo Lương Thần quay người bước đi.
- Đứng lại ngay, mẹ mày!
Chàng thanh niên tóc đỏ bò dậy từ mặt đất, như con hổ điên lao tới. Là người con trai độc nhất trong nhà, bình thường đều được chiều chuộng sinh hư rồi, chưa từng nếm qua sự tủi nhục như thế này, hơn nữa họ hàng nhà mẹ đẻ bên này cũng không ít. Khiến dũng khí của hắn không phải là cường tráng bình thường.
- Thằng nhãi ranh!
Vừa nghe đối phương chửi, tròng mắt của Kim Tuấn Dân lập tức trừng lên, tiến lên trước một bước, đá cho thanh niên tóc đỏ xiêu vẹo trên mặt đất. Khúc Tiểu Binh, tiểu Vũ, lão Vương giả vờ tiến lên trước can ngăn, nhưng cũng nhân cơ hội dẵm lên người tên tóc đỏ vài cái.
Sự náo nhiệt ở bên này rất nhanh đã bị người thân của hai bên gia đình nhìn thấy trong tầm mắt, cùng với âm thanh của tiếng pháo dần mất đi là tiếng kêu đau đớn của tên tóc đỏ càng rõ ràng hơn:
- Dám đánh tao, mẹ nhà chúng mày!
Cô dâu chú rể vừa mới xuống xe, bao gồm cả bố mẹ hai bên đều không khỏi bất ngờ ngây dại trong chốc nát. Ánh mắt từng người từng người nhìn về phía họ, lập tức tập trung vào Lương Thần, Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh đám đồng nghiệp của phòng công an.
- Là tiểu Sướng hả?
Cô dâu Chu Hoành Phỉ nóng ruột, tay nhấc chiếc váy cưới chạy qua bên đó. Cô ấy vừa chạy, chú rể Lưu Chí Cương cũng cần phải chạy theo, người lớn của hai bên, nhất là bố mẹ của Chu Hoành Phỉ càng nóng ruột hơn.
- Mọi người đang làm cái gì vậy?
Nhìn thấy cậu e trai đang lăn lộn trên mặt đất, Chu Hoành Phỉ đau lòng cúi người xuống, giơ tay kéo giữ em trai mình, cùng lúc đó cô ngẩng đầu lên tức giận nói:
- Mấy người có nhiều người, làm cái gì mà đánh một mình em trai tôi?
Nói rồi quay đầu lại nhìn về hướng Lưu Chí Cương đang chạy tới nói:
- Đồng nghiệp của các người đến để chúc phúc hay đến để phá rối? Phải chăng cảm thấy nhà họ Chu chúng tôi dễ bắt nạt? Hôm nay nếu anh không nói rõ ràng, hôn lễ của chúng ta coi như kết thúc!
- Rất xin lỗi, chúng tôi cũng không ngờ tới sẽ phát sinh chuyện như vậy!
Lương Thần bước ra, với vẻ mặt đầy xin lỗi nói:
- Đồng nghiệp của tôi là thay tôi đứng ra giải quyết, dù sao, em trai cô cũng làm việc thật sự quá đáng!
- Mày giả bộ cái gì, vừa rồi bị tao mắng giống như con cháu ba đời, đến rắm cũng không dám đánh một cái, bây giờ thấy nhiều người, có người che chắn cho rồi, thì có thể mặc áo giáp sắt đứng lên rồi phải không?
Tên tóc đỏ dưới sự giúp đỡ của chị gái đã đứng lên, tiến lên trước túm lấy áo của Lương Thần không buông.
Lương Thần không nói lời nào, Kim Tuấn Dân, Khúc Tiểu Binh, lão Vương cũng không nói lời nào, chỉ đưa mắt nhìn về hướng Lưu Chí Cương.
Chú ý tới miếng kẹo cao su trên ngực áo Lương Thần, Lưu Chí Cương mặt mày tái mét, bước lên trước hai bước dưới sự kinh ngạc của cô dâu, người thân và bạn bè, giơ tay tát thật mạnh vào mặt tên tóc đỏ một cái tát và lạnh lùng nói:
- Cút đi càng xa càng tốt cho tao, mày là cái thá gì hả!?
- Chị!
Tên tóc đỏ ôm mặt, dường như không dám tin đối phương lại dám đánh hắn, một lúc sau, hắn mới nhận ra, cao giọng gào lên.
- Lưu Chí Cương, anh thật qua đáng, anh dựa vào cái gì mà dám đánh tiểu Sướng!
Chu Hoành Phỉ chỉ vào mũi Lưu Chí Cương, quay đầu về phía bố mẹ Lưu Chí Cương nói:
- Cô, chú mọi người đều nhìn thấy rồi đấy, anh ấy bắt nạt cháu như vậy đấy!
- Nhà thông gia, Lưu Chí Cương nhà ông bà có ý gì đây? Bảo vệ người ngoài đánh người nhà! Cho dù tiểu Sướng nhà chúng tôi có làm điều không phải, cũng không đến lượt Lưu Chí Cương nhà ông bà giáo huấn nó chứ?
Bố mẹ Chu Hoành Phỉ chịu không nổi, con gái còn chưa xuất giá đã bị đối đãi như thế này, nếu như đã xuất giá rồi không khéo bị ức hiếp đến chết!
- Đồng nghiệp của tôi đến để cổ vũ chúc phúc, xem như nể mặt Lưu Chí Cương tôi, em trai cô là cái thá gì mà dám chỉ tay chỉ chân, hùng hùng hổ hổ với mọi người!
Lưu Chí Cương cầm miếng kẹo cao su dính trên áo Lương Thần ra ném vào mặt tên tóc đỏ, tức giận tột đỉnh nói:
- Người ta đã không thèm chấp cậu, cậu còn vuốt mặt không nể mũi, tôi xem chính cậu mới là người đang giả bộ ở đây đấy!
- Hôn lễ này không tổ chức nữa, bố, mẹ chúng ta đi!
Bao nhiêu cặp mắt nhìn vào, Chu Hoành Phỉ cảm thấy mình không thể nhượng bộ, liền kéo tay em trai quay người bước đi dưới sự xấu hổ và giận giữ.
- Không cưới thì không cưới, nói thật, tôi thực sự cảm thấy không dám với cao!
Lưu Chí Cương cười lạnh, quay người kéo tay Lương Thần Kim Tuấn Dân nói:
- Lương tử, Kim Tuấn Dân, xin lỗi, chúng ta đi uống rượu, chịu tội với mọi người!
Sắc mặt bố mẹ của Chu Hoành Phỉ tương đối khó coi, bố mẹ Lưu Chí Cương bị sự việc làm cho quá bất ngờ mà luống cuống chân tay, chỉ biết kéo tay hai vị thông gia nói khéo. Dù sao cũng đã tiến hành đến bước này rồi, đồng tiền cần chi tiêu đã chi tiêu rồi, những thứ cần chuẩn bị đều đã chuẩn bị rồi, bỗng nhiên phá bỏ chẳng phải là điều không đáng sao.
- Kêu mấy người đồng nghiệp của Chí Cương xin lỗi tiểu Sướng, không thì hôn lễ này không cần thiết tiến hành nữa đâu!
Bố mẹ Chu Hoành Phỉ cũng biết tai họa mà thằng con quý tử gây ra, nhưng thể diện này không thể không cần, hai người cũng không thực sự muốn trở mặt, dù sao điều kiện cơ bản của Lưu Chí Cương đều khá tốt