[Dịch]Quan Lộ Trầm Luân
Chương 122 : Sự thay đổi của vận mệnh
Ngày đăng: 20:28 09/03/21
Những tuần đầu của tháng, chiến dịch loại bỏ thế lực đen tối cũng gần đến hồi kết, mà đối với chỉnh đốn lại các khu vui chơi giải trí cũng đến lúc hạ màn. Các ông chủ bà chủ của các khu kinh doanh khách sạn, khu vui chơi giải trí, v.v… cuối cùng cũng có thể thở phào nhẹ nhõm. Một tháng gần đây, đội trị an huyện liên tiếp ghé thăm khiến cuộc sống của họ không dễ dàng chút nào!
Hoạt động của tổ chuyên án phòng công an huyện vẫn đang được tiến hành, loại trừ cỏ dại, thay máu cho sở cảnh sát. Lương Thần chịu trách nhiệm tuyển dụng nhân tài ngành cảnh sát thành công tốt đẹp, hơn 60 người mới được tuyển dụng cho ngành này phần lớn là xuất thân từ quân binh xuất ngũ. Tố chất tốt, kỹ năng tốt, mà lại dễ chỉ huy, có thể nói là ưu tú.
Là một Đại đội trưởng đội trị an, Lương Thần khí phách, phong độ, toàn bộ đại đội trị an trên dưới đều lấy hắn làm gương, trưởng phòng, phó trưởng phòng hoàn toàn coi hắn như cùng cấp. Đồng nghiệp, cấp dưới gặp hắn ai lấy đều cung kính gọi tiếng “Sếp Lương”. Mà càng khiến hắn hưng phấn hơn đó là, Chủ tịch huyện Lục Nhất Minh tiết lộ cho hắn một tin tức quan trọng: Trong những ngày giữa tháng 7, huyện Tây Phong sẽ công khai toàn huyện thi tuyển lựa chọn bốn cán bộ lãnh đạo cấp phó phòng. Yêu cầu từ 35 tuổi trở xuống, cần có hai năm kinh nghiệm làm việc ở phòng, là đảng viên, là người ưu tú trong hệ thống nhân viên. Chủ thịch Lục ngầm ám chỉ ra, ở phòng công an huyện có một phó phòng nghỉ hưu, và có thâm ý muốn Lương Thần chuẩn bị tốt một chút.
Mặc dù gần đây Lương Thần có rèn luyện trình độ vui buồn không tỏ vẻ ra mặt, nhưng sau khi nghe được tin tức này đã không kìm nổi vui mừng lộ rõ trên nét mặt. Nếu như nghe không hiểu ám thị của Lục Nhất Minh thì hắn quả là đáng đâm đầu mà chết cho xong. Kế hoạch của hắn là hai năm phó phòng ba năm trưởng phòng, trong nháy mắt mục tiêu của hắn đã thực hiện được một nửa! Nếu cứ tiếp tục như thế này, hắn sợ gì không theo kịp gã cục phó đang theo đuổi Diệp Tử Thanh kia.
Đây chính là mặt tốt khi bên trên có người nâng đỡ! Lương Thần trong niềm vui sướng không khỏi cảm thán, năng lực rất quan trọng, nhưng có quan hệ còn quan trọng hơn.
Mặc dù trong lòng tràn đầy hưng phấn, nhưng Lương Thần không thể hiện chút gì bất thường ra bên ngoài, vẫn như bình thường đi làm rồi tan ca. Kỳ thi đại học của cô bé Lan Nguyệt đã kết thúc, cả ngày cô quấn quýt bắt Lương Thần chơi với cô. Có vài lần Lương Thần bất đắc dĩ phải đưa cô đến phòng, con bé là khách quen điển hình, thường xuyên qua lại không ngờ lại thân quen với Phùng Yến, Trương Ngữ Giai và các đồng nghiệp khác, đến cuối cùng rõ ràng đã bỏ rơi Lương Thần, trực tiếp đến phòng công tác chính trị tìm hai chị nói chuyện phiếm.
Toàn phòng công an huyện trên dưới đều biết Lan Nguyệt là em gái của Lương Thần, bao gồm cả phó chính ủy, Chủ nhiệm công tác chính trị Khâu Vĩnh Lợi, lãnh đạo trong nội bộ phòng, ai cũng nhiệt tình gọi Lan Nguyệt là “tiểu Nguyệt” thậm chí các đồng nghiệp còn cho phòng công tác chính trị thêm một cái ghế. Buổi trưa đi ăn cơm ở căng tin, lão Khang cũng có đãi ngộ đặc biệt với Lan Nguyệt, đến Lương Thần cũng rất ít được hưởng thụ.
Thời gian chẳng mấy mà đến cuối tháng 6, cô bé Lan Nguyệt cần phải điền vào tờ nguyện vọng, lựa chọn của cô là Đại học sư phạm Liêu Đông. Dùng lời nói của Lan Nguyệt mà nói, có Toa Toa đi cùng còn có người bầu bạn, cũng không lo nhàm chán không có người đấu khẩu!
Lương Thần kiên nhẫn chờ đợi, đợi chờ tháng 7 đến. Hắn cảm thấy, tháng 7 đối với hắn mà nói là một sự khởi đầu mới bắt đầu.
Ngày mồng 1 tháng 7, ngày sinh nhật đảng, cũng là ngày kỷ niệm Hồng Kông trở về. Tổng Bí thư Trung ương Đảng kiêm Chủ tịch nước, Chủ tịch quân ủy trung ương Liên Đông Dương đọc diễn văn chúc mừng sinh nhật đảng.
Cùng ngày này, huyện Tây Phong thông báo công khai thi tuyển chọn lựa cán bộ lãnh đạo phó phòng.
Trong bốn vị lãnh đạo chức vụ cấp phó trưởng phòng, khiến mọi người chú ý hơn cả là chức vụ của phó phòng Công an huyện. Mà toàn thể trên dưới phòng Công an huyện, dường như ai ai cũng rất rõ, cái ghế trống này rốt cuộc là vì ai mà thiết lập. Phó trưởng phòng Đinh Trường Lâm về hưu non, hưởng thụ sự đãi ngộ cấp phó trưởng phòng, người sáng suốt rất dễ dàng nhận ra được Đinh Trường Lâm là vì người khác mà nhường đường.
Mọi người trên dưới trong phòng đều đang dùng ánh mắt ghen tị hoặc ngưỡng mộ chuẩn bị tận mắt chứng kiến một phó trưởng phòng trẻ tuổi nhất xuất hiện.
Mặc dù cùng là cấp phó phòng, nhưng trở thành phó trưởng phòng thì vị trí phải ngang hàng với lãnh đạo các phòng khác trong huyện.
Lương Thần vẻ bề ngoài tỏ ra không có động thái gì, kỳ thực trong lòng thỏa thuê mãn nguyện. Hắn dựa theo bình thường điền bảng đăng ký, cũng dùng tiền mua tài liệu tự học, hắn không phải làm bộ, mà hắn quả thực muốn có thành tích tốt trong bài thi thử nghiệm. Điểm này, với hắn năm đó thi viết đứng thứ nhất, phỏng vấn đứng thứ năm cũng không có khó khăn gì.
Nếu như hắn thuận lợi thi đỗ vào cương vị phó trưởng phòng phòng công an huyện, nếu như sau khi hắn thở thành phó trưởng phòng lại tiếp tục không ngừng cố gắng, lợi dụng mối quan hệ nâng cao một bước, nếu như hắn tiếp tục ở lại huyện Tây Phong, có Chủ tịch huyện, Bí thư huyện chiếu cố, có Bí thư thành ủy làm chỗ dựa, nếu như con đường làm quan của hắn thuận buồm xuôi gió, thông suốt không vật cản, như vậy thì 27 tuổi đạt tới phó cục trưởng cũng không phải không làm được.
Nhưng, nếu như chỉ là nếu như! Như vậy đó là một sự thật rất xa với giả thiết. Vận mệnh, là thứ khó có thể biết trước được nhất, không ai có thể đoán trước được, không ai có thể biết con đường của chính mình sau này sẽ đi theo hướng nào. Chiếc thuyền kia dường như hướng thẳng tới mục tiêu đã định mà xuất phát, nhưng ai biết trong sự vô tình không ai hay sẽ lệch khỏi quỹ đạo bình thường.
Ngày thứ ba sau khi Lương Thần nộp đơn tham gia thi tuyển công khai, hắn nhận được điện thoại của Bí thư huyện ủy Lý Tung Kiệt. Bí thư Lý muốn hắn có mặt ở huyện ủy một cách nhanh nhất, mặc dù không nói rõ cụ thể là việc gì, nhưng từ giọng nói bất thường của Bí thư Lý, Lương Thần cảm thấy có điềm xấu.
Lái xe cảnh sát đến huyện ủy, vội vàng chạy tới văn phòng của Lý Tung Kiệt, trong lúc sắp vào cửa, hắn và một gã thanh niên diện mạo nhã nhặn mặt đối mặt.
- Sếp Lương, Bí thư Lý và Chủ tịch Lục đang đợi anh!
Khuôn mặt gã thanh niên lộ rõ vẻ tươi cười nhiệt tình.
Lương Thần đương nhiên nhận ra đối phương, Phan Bách Văn, chồng của Trương Ngữ Giai. Đối phương nói Lục Nhất Minh cũng có mặt, dự cảm điềm xấu trong lòng Lương Thần càng trở lên mãnh liệt.
Đẩy cửa tiến vào, quả nhiên, hai vị nhân vật số một của huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện đều có mặt. Nhìn thấy Lương Thần bước vào, mặt hai người cùng lúc thể hiện thần sắc vô cùng phức tạp. Dường như có chút nghi hoặc, dường như vẫn còn chút tiếc hận!
- Bí thư Lý, Chủ tịch Lục!
Lương Thần gập đầu chào hỏi.
- Tiểu Lương, vội vàng tìm cậu tới như vậy là bởi vì có một việc cần thông báo với cậu!
Lý Tung Kiệt nhíu mày nói:
- Tiểu Lương, ở đây không có người ngoài, tôi và Chủ tịch Nhất Minh muốn hỏi cậu, cậu tính toán kiểu gì vậy? Cậu chắc chắn cũng biết, cái vị trí phó trưởng phòng Công an nhất định sẽ rơi vào tay cậu, có tôi và Chủ tịch Nhất Minh ở đây, trong vòng hai năm, đến trưởng phòng cũng dễ như trở bàn tay. Liêu Dương cố nhiên là tỉnh lị, không gian thăng cao dường như càng lớn hơn, nhưng nếu như thế, ưu thế của cậu sẽ không còn nữa!
- Tôi không muốn đi Liêu Dương mà.
Lương Thần không hiểu điều gì bối rối nói.
- Tại sao lại như thế? Lệnh điều người của phòng nhân sự thành phố đã hạ rồi, phê duyệt của phòng Công an thành phố cũng đã thông qua, cậu bị điều đến Đại đội một Chi đội hình sự Công an thành phố Liêu Dương nhậm chức đội trưởng, cấp bậc không đổi.
Lục Nhất Minh và Lý Tung Kiệt giật mình kinh hãi. Không phải Lương Thần chủ động yêu cầu điều động, có nghĩa là lệnh điều động này vì một nguyên nhân khác, mà do hành vi cưỡng chế ra mệnh lệnh từ cấp trên. Bởi vậy mới chưa thông qua sự đồng ý của đương sự!
Lương Thần chỉ cảm thấy đầu choáng choáng. Chó chết thật! cái ngày hắn rời khỏi Liêu Dương hồi tháng 5, Đội trưởng Chi đội hình sự phòng Công an thành phố Liêu Dương, đội trưởng Thân đúng là đã nói với hắn điều động gì đó, nhưng hắn căn bản không đồng ý mà! Lẽ nào tên đó lại thần thông quảng đại như vậy, không ngờ kiên quyết đưa tay đến Long Nguyên đem hắn đi!?
- Cậu, hãy hỏi Bí thư Lương xem thế nào?
Nhìn Lương Thần với bộ dạng như đang trên mây, Chủ tịch Lục Nhất Minh nhắc nhở một câu.
Đúng! Chỉ cần hỏi Bí thư Lương thì sẽ rõ ngay! Một lời thức tỉnh người trong mộng, Lương Thần vội vàng rút điện thoại ra ấn gọi điện thoại cho Lương Khải Minh.
- Bí thư Lương, tôi là tiểu Thần!
- Tiểu Thần à, có phải cậu đã nhận được thông báo điều nhiệm rồi không?
Giọng nói của Lương Khởi Minh qua điện thoại vẫn trầm ổn bình thường, không nghe ra được manh mối gì.
- Bí thư Lương, tại sao đang tốt đẹp như thế lại điều tôi đi Liêu Dương chứ? Tôi ở Tây Phong làm rất tốt mà, hơn nữa, công việc hình sự tôi cũng không làm được!
Lương Thần ôm một bụng oan ức, bố mày ở Tây Phong muốn mưa được mưa, muốn gió được gió, tại sao lại phải chạy đến Liêu Dương cái nơi sinh ra không quen biết đó chứ. Cái gọi là thà làm đầu gà chứ không làm đuôi phượng, thần tiên ở Liêu Dương quá nhiều, tên tiểu thổ địa như hắn đến đó chơi là mất linh ngay!
- Cái này. Chuyện này là do Bí thư Đảng ủy công an tỉnh Thôi nói chuyện với tôi, tôi không thể từ chối!
Lương Khải Minh thở dài nói:
- Tiểu Thần, đi Liêu Dương cũng chưa hẳn là không tốt, cậu không thiếu nhất chính là tuổi trẻ và nhiệt tình, tôi tin tưởng cậu, ở Liêu Dương cũng có thể làm ra thành tích.
- Nhưng!
Lương Thần “nhưng” rất lâu cũng không thể nhưng ra được một nguyên cớ. Hắn muốn nói “Nhưng tới Liêu Dương, sẽ không có ai nâng đỡ tôi nữa” nhưng nói chuyện điện thoại với Lương Khải Minh, hắn thực sự không dám nói ra câu này.
- Không nên suy nghĩ bậy bạ nữa, đã là vàng thì đến đâu cũng sáng, lấy lại tinh thần, chuẩn bị thật tốt, nghênh đón thử thách mới!
Lương Khải Minh dùng giọng nói có lực cổ vũ khích lệ Lương Thần.
- Tôi biết rồi, Bí thư Lương!
Lương Thần không có tâm trạng ngắt điện thoại, sau đó dùng giọng có hơi không có lực mà nói với Lý Tung kiệt và Lục Nhất Minh:
- Xong rồi, bắt buộc phải đi rồi. Bí thư Lương nói, là Bí thư Đảng ủy công an tỉnh Thôi cần người!
- Bí thư Đảng ủy công an tỉnh, Giám đốc sở công an Thôi Thắng Quân?
Lý Tung Kiệt và Lục Nhất Minh ngẩn ngơ, hai người thế nào cũng không hiểu được một cấp phó phòng nhỏ cũng cần đến thành phố điều động, lại có thể làm phiền tới “đại thần xuất mã.”
- Tiểu Lương không cần phải nhăn nhó mặt mày như vậy. Liêu Dương không có tôi và Chủ tịch Nhất Minh thì còn có Bí thư Thôi mà, so với chúng tôi còn là một nhân vật cấp cao có trọng lượng gấp trăm lần ý chứ!
Lý Tung Kiệt vỗ vỗ vai Lương Thần vừa cười vừa nói đùa.
- Dù sao vẫn cảm thấy ở nhà mình thoải mái hơn, ở đâu cũng không bằng nhà mình!
Lương Thần cực kỳ thất vọng, ước mơ phó trưởng phòng của hắn tan thành mây khói rồi. Mà đi Liêu Dương lại làm hình sự, đó là ngành khổ nhất, mệt nhất, nguy hiểm nhất trong các ngành cảnh sát, một khi đã có án, phá được rồi thì là đại thắng, nhưng nếu không phá được thì chỉ có đợi chịu thay tiếng xấu cho người khác đi!
Về phần có Bí thư Đảng ủy công an tỉnh Thôi để mắt tới? Lương Thần cũng không dám coi trọng mình như vậy. Hắn mơ hồ có một loại dự cảm, việc đi Liêu Dương có thể là một sự đe dọa lớn với những biến cố mới.
Từ huyện ủy đi ra, Lương Thần lái xe trực tiếp về nhà. Trong đầu hắn suy xét lại toàn bộ vấn đề một cách cẩn thận. Bí thư Đảng ủy công an tỉnh, Giám đốc sở công an ra mặt phối hợp điều động, đưa mình đến Liêu Dương? Tại sao? Bởi vì bản thân mình có năng lực? Để mình lại Long Nguyên cũng có khác gì? Tại sao phải điều mình đi Liêu Dương? Đúng hơn mà nói, tỷ lệ các vụ án hình sự của toàn tỉnh thì Long Nguyên mới là cao nhất!
Nghĩ không thông! Lương Thần buồn rầu lắc đầu, hắn dường như cảm thấy có một bàn tay vô hình khổng lồ hướng sinh mệnh của hắn rẽ sang một ngã rẽ khác, mà từ đó khiến vận mệnh của hắn khó có thể đoán trước được sự biến chuyển.